Lương Tuyển tỉnh lại từ sớm, trong lòng hắn vẫn canh cánh an nguy của Quan Hành Tam nên cả đêm hầu như không chợp mắt.
Hắn cẩn thận đẩy đùi Lục Trường An đang gác trên eo mình xuống rồi nghiêng người gạt ra mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt Lục Trường An, Lương Tuyển không tự chủ được mỉm cười.
Hắn cúi đầu hôn trộm một cái lên mặt Trường An, sau đó mới rời giường mặc quần áo, khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuyển ửng đỏ, nhịn không được quay đầu nhìn Lục Trường An thêm lần nữa.
Lương Tuyển ngồi bên giường yên lặng ngắm Lục Trường An hồi lâu, trong lòng chợt thấy may mắn và cảm kích, ngày đó ở Nam Phong Quán hắn suýt nữa đã nghĩ cách để khỏi bị Lục Trường An mua về, may mà hắn không bỏ lỡ người này.
Lương Tuyển xuống lầu chuẩn bị gọi nước nóng và điểm tâm.
Tiểu nhị ca cũng vừa dậy nên mặt hơi sưng lên, hắn thấy Lương Tuyển thì ân cần cười hỏi: "Công tử dậy sớm thế, đã đói chưa? Trong bếp có nấu cháo thịt, hay là đem cho ngài một bát nhé?"
Lương Tuyển gật đầu: "Cho hai bát đi, thêm hai bồn nước nóng nữa."
"À được!" Tiểu nhị ca đang định quay người vào bếp thì cửa khách điếm bị người bên ngoài nện rầm rầm.
Tiểu nhị ca quắc mắt thầm nghĩ tên khốn nào mới sáng sớm đã muốn tới khách điếm thế này!
Hắn hùng hổ đi ra mở cửa thật mạnh: "Ai?! A...... A! Thì ra là Vương đại ca! Đây đây đây, mới sáng sớm mà có chuyện gì gấp thế ạ?"
Lương Tuyển nghiêng đầu nhìn ra cửa, đến khi thấy rõ người tới thì trong lòng run lên, tên kia đúng là nha sai cao kều đêm qua!
Đúng lúc Vương nha sai giương mắt nhìn vào, Lương Tuyển lập tức giật thót mình, nếu giờ chỉ có mình hắn thì còn đỡ, nhưng trên lầu còn Lục Trường An nữa!
Tối qua chuyện không thành, kỳ thật hắn cũng rất thất vọng, hơn nữa còn kéo Lục Trường An dính líu vào, trong lòng Lương Tuyển càng thêm tự trách bất an, sợ sau này sẽ liên lụy y nhưng không ngờ nha sai lại tới nhanh vậy!
Nhưng nào ngờ Vương nha sai kia quét mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu nói chuyện với tiểu nhị ca: "Đêm qua trong thành có hai tên trộm đột nhập vào phủ Trương lão gia phóng hỏa đánh người, trong khách điếm của ngươi có ai khả nghi không?"
Tiểu nhị ca sợ hãi kêu to một tiếng rồi lắc đầu: "Không có ạ, giờ trong khách điếm chỉ có bảy tám người đều là khách quen cả, Vương đại ca, hai tên trộm kia bộ dạng thế nào?"
Vương nha sai tức giận quát: "Đây không phải chuyện của ngươi!"
Trong lòng tiểu nhị ca đầy khinh miệt, thầm nghĩ đã tới tìm ta hỏi mà còn không chịu mô tả hình dạng thế nào, chẳng lẽ ngay cả mặt tên trộm cũng không biết sao, đúng là vô tích sự, các ngươi chỉ giỏi ra oai tác quái với những dân chúng thấp cổ bé họng như chúng ta thôi!
"Vậy đêm qua trong khách điếm của ngươi có ai ra ngoài cả đêm chưa về hoặc đến khuya mới về không?"
Lương Tuyển rũ mắt siết chặt nắm đấm.
Tiểu nhị ca gãi đầu, nịnh bợ cười nói: "Có mấy vị khách ra ngoài, nơi này của chúng ta gần hoa lâu thành Bắc nên mấy vị khách kia đều đi uống rượu, nhưng ai cũng về rất sớm, có mấy người còn uống say khướt nên không thể chạy đi phóng hỏa đâu."
Dưới mắt Vương nha sai thâm quầng, rõ ràng là đã giày vò cả đêm, bởi vậy nghe tiểu nhị ca giải thích thì không truy cứu thêm mà chỉ lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu ngươi phát hiện điều gì không ổn thì nhớ tới nha môn báo cho chúng ta."
"À vâng, Vương đại ca vất vả rồi, ngài đi thong thả nhé!" Tiểu nhị ca tươi cười tiễn người đi rồi mới nhăn nhó lầm bầm: "Phiền nhất là mấy đại gia này."
Hắn ngẩng đầu thấy Lương Tuyển thì thở dài: "Hầy, không ngờ trong thành lại nguy hiểm đến thế, may mà đêm qua các ngươi về sớm đấy."
Lương Tuyển cười cười, trong lòng thầm bội phục sự thông minh và chu toàn của Lục Trường An.
Từ chuyện diễn trò đào tẩu ngay trước mắt hai tên nha sai đến giả say lừa gạt tiểu nhị ca, thì ra y đã lường trước và chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, ngay cả khi ở trên xe ngựa khẩn trương như vậy mà vẫn không quên che mặt Lương Tuyển, vì vậy dù bây giờ hắn có đứng trước mặt nha sai kia thì đối phương cũng chẳng nhận ra hắn!
Lương Tuyển lên lầu, Lục Trường An đã tỉnh, đang nằm duỗi người trên giường.
Hắn đi tới, khó kìm nén tình cảm kéo Lục Trường An vào lòng rồi trầm giọng nói: "Ta thật may mắn khi gặp được ngươi."
Sáng sớm được nam nhân ôm ấp tỏ tình, Lục Trường An vừa mờ mịt vừa vui vẻ, ngọt ngào hỏi: "Làm sao vậy?"
Lương Tuyển kể lại chuyện lúc nãy rồi đưa tay xoa tai Lục Trường An, chân tâm thật ý khen ngợi: "Ngươi thật thông minh."
Tim Lục Trường An đập loạn, cảm thấy sau khi thổ lộ đêm đó thì đầu gỗ giống như đã biến thành người khác, tuy vẫn kiệm lời nhưng nói ngọt như mật vậy!
Y nghĩ thế nào liền hỏi thế ấy.
Tai Lương Tuyển đỏ lên, ho khan một tiếng rồi ngại ngùng nói: "Mẹ ta bảo nam nhân tốt phải biết dỗ vợ mình."
Lục Trường An vừa cười vừa sẵng giọng hỏi: "A! Thì ra những lời này đều là dỗ ta sao?"
Lương Tuyển vội vàng lắc đầu: "Không phải, đều là lời thật lòng cả!" Hắn giải thích: "Trước kia cũng không phải đầu óc ta chậm chạp mà khi đó ta biết mình còn mối thù, sau này sẽ phiền phức không ngừng nên mới sợ hãi không dám tùy tiện đón nhận tâm ý của ngươi. Nhưng ngươi tốt như vậy, dù ta không dám mê đắm nhưng tim ta lại không chịu nghe lời ta."
Bên tai Lương Tuyển đỏ bừng, có trời mới biết muốn nam nhân tính tình ổn trọng như hắn bộc bạch cõi lòng là điều khó khăn cỡ nào!
Lương Tuyển còn nhớ ngày xưa cha mẹ ân ái thân mật, cha nói rất nhiều, càng hay khen ngợi mẹ, lời ngon tiếng ngọt thường xuyên treo trên miệng, hắn bị mưa dầm thấm đất, tuy không học được hết mười phần công lực của cha hắn nhưng cũng phải cố gắng kế thừa đạo phu thê ưu tú này mới được!
Lục Trường An cười híp mắt, cảm thấy tim mình sắp bị Lương Tuyển làm nhũn cả rồi!
Lương đầu gỗ nói lời tâm tình thật sự rất quyến rũ!
Lục Trường An thầm nghĩ nếu không phải mình chưa súc miệng thì chắc chắn sẽ nhào tới gặm nam nhân một cái!
Lương Tuyển xoay mặt đi, sau khi trấn tĩnh lại mới nói: "Đứng lên nào, rửa mặt ăn cơm rồi chúng ta ra ngoài tìm Tam ca."
Lục Trường An gật đầu, giống như tân lang mới cưới vui vẻ đi rửa mặt, khi lau mặt cũng nhịn không được nhìn lén Lương Tuyển liên tục.
Lương Tuyển đang dọn điểm tâm ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, trong không khí quả thực có vô số hoa đào rực rỡ đang nở rộ.
Lục Trường An thật sự rất thích khoảng thời gian này, Lương Tuyển không hề e ngại mà bộc lộ hết sự chân thành yêu thương của hắn với mình, mà đúng lúc mình cũng yêu hắn, khao khát đến gần hắn! Thời gian dài theo đuổi và khát vọng trước kia đã giúp mình chuẩn bị tốt hết thảy, đợi nam nhân thổ lộ tâm ý nồng nhiệt chân thành thì mình có thể an tâm tiếp nhận hết!
Lục Trường An cảm thấy hiện giờ bọn họ đang chìm đắm trong hạnh phúc thân mật khăng khít nhất trên đời!
Từ sự mừng rỡ và kích động khi biết tâm ý của Lương Tuyển đêm đó đến sự ngọt ngào lưu luyến với nam nhân bây giờ, mọi chuyển biến đều rất tự nhiên giống như nước chảy thành sông.
Tuy bây giờ còn rất nhiều chuyện rối rắm chưa thể giải quyết nhưng Lục Trường An cảm thấy bất kể là mình hay Lương Tuyển cũng không còn lo lắng bất an nữa, tình đầu ý hợp giữa hai người sẽ giúp họ có được sức mạnh lớn nhất và cũng an tâm nhất.