Lương Tuyển giặt sạch chăn màn rồi phơi phóng đâu vào đấy mới thở hắt ra, nằm trên ghế xích đu nghỉ ngơi.
Hắc Toàn Phong lại gần cọ vào chân hắn, giờ nó đã quen với Lương Tuyển, mỗi ngày đều được hắn cho ăn nên càng thân cận hơn.
Lương Tuyển xoa đầu nó: "Tới cổng núi tìm Đại Hoa chơi đi."
Hắc Toàn Phong tựa như nghe hiểu tiếng người, giụi giụi vào lòng bàn tay Lương Tuyển rồi mới vui vẻ chạy đi.
Lương Tuyển nhắm mắt lại để gió núi mát rượi xua tan bớt hơi nóng trên người hắn.
Hắn bất giác nhớ tới Lục Trường An táo bạo giơ chân, không biết giờ y đã vào thành hay chưa.
Thật ra Lương Tuyển cũng không cố ý chọc giận Lục Trường An hết lần này tới lần khác, tâm tư của y Lương Tuyển đều hiểu, chuyện bị cái mông xấu xí của lão quy công làm cho đau mắt ở Nam Phong Quán đã như mây khói xa xưa, hắn chẳng còn nhớ rõ nữa, vả lại ngày ngày được ngắm mông đẹp căng tròn của Lục Trường An thì đâu còn nhớ đến chuyện lúc trước.
Kỳ thực hắn không còn băn khoăn về chuyện đoạn tụ từ lâu, chỉ là...... loại người như hắn sao dám mơ tưởng, sao có thể xứng với Lục Trường An cơ chứ.
Lương Tuyển từng nghe Lục Trường An đọc sách, khi giúp y quét dọn thư phòng cũng thấy y viết văn chương, phát hiện Lục Trường An ngoại trừ quá trầm mê những bí tịch thoại bản kia thì học vấn rất không tệ, hơn nữa người này viết chữ đẹp, còn tinh thông thi họa ca phú, là người rất tài hoa.
Lương Tuyển thật sự nghĩ mãi mà không hiểu người học rộng tài cao thiên tư thông minh như vậy sao lại đoạn tụ, sao lại nhìn trúng mình.
Hắc Toàn Phong lại chạy về, vui vẻ vẫy đuôi với Lương Tuyển.
Lương Tuyển đứng dậy thả lỏng gân cốt: "Thôi không nghĩ nữa, đợi sau này ta báo thù rồi tính tiếp."
Hắn gọi Hắc Toàn Phong: "Đi, dẫn ngươi đi săn, hôm nay cho ngươi và Đại Hoa ăn một bữa ngon!"
Hắc Toàn Phong sủa gâu gâu, hiển nhiên bình thường được theo Lương Tuyển đi chơi không ít.
Lương Tuyển dẫn nó tới rừng cây phía Đông rồi lấy ra cung tên do hắn tự chế dưới một tảng đá lớn, rút năm mũi tên bằng trúc đã chuẩn bị sẵn, sau đó dẫn Hắc Toàn Phong đi tới sườn núi bên kia.
Ngày thường thừa dịp Lục Trường An bận rộn trong thư phòng, hắn sẽ vụng trộm luyện bắn cung rồi đi săn chút gì đó, chỉ là hắn ở Nam Phong Quán hơn nửa năm, đã lâu không luyện tập nên hơi ngượng tay, mặc dù vẫn có thể bắn trúng con mồi nhưng thường khiến cho da lông rách nát, nhìn không giống bị đặt bẫy như hắn nói với Lục Trường An, vì vậy hắn không dám đem con mồi về mà dẫn theo Hắc Toàn Phong, một người một chó nướng con mồi lên ăn, ngay cả Đại Hoa cũng được ăn theo vì Hắc Toàn Phong kiểu gì cũng chừa lại ít xương cho nó, trong nhà chỉ có mình Lục Trường An là ít được ăn thịt thú rừng nhất.
Trên đường đi Lương Tuyển phát hiện một túm lông cáo trắng nên lập tức yên lặng đuổi theo, mấy ngày trước hắn đã thấy lông cáo giống vậy ở chuồng gà sân sau, không biết có phải là cùng một con hay không, may mà hắn chịu khó sửa chữa gia cố lại chuồng gà lung lay sắp đổ, nếu không Lục Trường An làm gì có may mắn được ăn trứng hấp mỗi ngày.
Lương Tuyển phát hiện phía trước có một vệt màu trắng thì lập tức cúi rạp người rồi đè Hắc Toàn Phong đi theo bên cạnh nằm sát xuống, ra hiệu cho nó không được lao tới.
Lương Tuyển nhẫn nại đợi một hồi, vệt trắng kia ngửi được mùi thịt khô hắn ném ra liền mò đến, quả nhiên là một con cáo trắng bóng loáng, lông trắng như tuyết cực kỳ xinh đẹp không pha lẫn màu nào khác.
Mùa đông làm cho Lục Trường An một cái khăn quàng cổ rất thích hợp, tiếc là chỉ có một con nên muốn làm áo lông chồn cũng không đủ.
Lương Tuyển thầm nghĩ lần này phải cẩn thận bắn trúng, không được làm hỏng bộ lông.
Lương Tuyển cài tên kéo cung, trong ánh mắt sắc bén hiện lên sát ý, chĩa mũi tên về phía đầu cáo trắng vận sức chờ phát động.
Cáo trắng như có linh cảm nên đột nhiên ngẩng đầu cảnh giác liếc nhìn chung quanh, khi nó quay tới đúng góc độ, Lương Tuyển quyết định chớp nhoáng, cung tên kéo căng khẽ xẹt một tiếng, mũi tên bắn ra, cáo trắng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mũi tên bằng trúc xuyên qua hai tai ghim vào giữa đầu mà chết!
Lương Tuyển hài lòng đi lên phía trước xách cáo trắng lên, vì góc độ bắn cung rất tốt nên hai bên tai cáo trắng chỉ loang ra vết máu nhỏ, bộ lông xinh đẹp không có chút hư hại nào.
Lương Tuyển dẫn Hắc Toàn Phong về nhà, sau khi cẩn thận lột ra bộ lông hoàn chỉnh thì bắt đầu hầm thịt cáo, thịt này tanh nồng nặng mùi, chẳng biết Lục Trường An có thích ăn không nữa.
Lương Tuyển nghĩ vậy lại ra ngoài hái một đống gừng lớn về xử lý kỹ càng, tuyệt đối đừng nên chọc giận tiểu lão gia nóng tính kia nữa.
Nhưng hắn hầm xong thịt rồi chờ mãi đến tối mà Lục Trường An ra ngoài chơi vẫn chưa về nhà.