Ra khỏi tiệm may Vân Y, trên vai Lục Trường An lại có thêm một bao quần áo căng phồng còn túi tiền bên hông lại xẹp xuống, gần hai mươi bốn lượng bạc trong nháy mắt chỉ còn lại chưa tới sáu lượng.
Nhưng Lục Trường An lại rất phấn chấn, y vội vàng nhấc chân đi đến cửa hàng lấy lừa để về nhà cho sớm.
"Hiền đệ! Hiền đệ!"
Dương Quan Văn nhảy xuống từ trên xe ngựa, vẻ mặt đầy mừng rỡ khi thấy Lục Trường An.
Lục Trường An vội cúi chào: "Quan Văn huynh!"
Dương Quan Văn nắm tay Lục Trường An đỡ y dậy: "Hiền đệ, hơn một tháng rồi không gặp đệ."
Lục Trường An cười nói: "Quan Văn huynh dạo này vẫn ổn chứ?"
Dương Quan Văn thở dài: "Trước kia hai chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghiên cứu học vấn bổ ích, giờ chỉ còn mình ta ở thư viện, ta thực sự rất nhớ hiền đệ."
Lục Trường An mỉm cười: "Quan Văn huynh cứ nói đùa, huynh là học trò mà các tiên sinh đắc ý nhất, trong thư viện chắc hẳn còn rất nhiều người muốn được cùng huynh giao lưu học hỏi đấy."
Dương Quan Văn lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khẩn cầu nhìn Lục Trường An: "Hiền đệ, tòa nhà lần trước ta nói với đệ đã sửa xong rồi, đặc biệt dành riêng cho đệ một gian phòng, thư phòng còn được trang trí tinh tế theo sở thích của đệ nữa, đệ tới đây cùng ta học hành chuẩn bị thi cử nhé?"
Lục Trường An vội vàng khoát tay: "Đa tạ ý tốt của Quan Văn huynh nhưng ta thực sự không yên tâm việc nhà, chỉ sợ dời ra ngoài lại không chuyên tâm đọc sách được, mong huynh thứ lỗi."
Dương Quan Văn sốt ruột thốt lên: "Vậy ta chuyển đến sống với đệ được không?"
Lục Trường An kinh ngạc nhìn Dương Quan Văn, Dương Quan Văn hít sâu một hơi rồi quay mặt đi, bất đắc dĩ nói: "Là ta càn rỡ, hiền đệ đừng trách."
Khóe miệng Lục Trường An giật giật, miệng thì nói không có gì trong lòng hoài nghi Dương Quan Văn này...... không phải là đoạn tụ thật chứ? Sao cứ đeo đẳng muốn ở chung với mình thế?
Lục Trường An âm thầm đánh giá Dương Quan Văn, trước đây khi học chung với hắn ở thư viện đều là Dương Quan Văn chủ động tới tìm y, Lục Trường An ngẫm lại mới phát hiện mình vẫn chưa hiểu rõ vị đồng môn này.
Dương Quan Văn cũng tuấn tú lịch sự, chỉ là...... Lục Trường An thầm nhủ hắn quá thấp, so với mình còn thấp hơn, gầy gò đơn bạc, mặt mày lại hơi nữ tính chẳng có chút khí chất nam tử nào, vẫn là tên Lương Tuyển đáng ghét kia hợp nhãn y hơn.
Lục Trường An nghĩ thầm mặc kệ ngươi có đoạn tụ hay không thì ta cũng chẳng có ý nghĩ dư thừa nào với ngươi đâu.
Dương Quan Văn xấu hổ một hồi, thấy Lục Trường An lúng túng đứng một bên không mở miệng giải vây cho hắn thì sắc mặt tối sầm lại, thất vọng chắp tay tạm biệt Lục Trường An.
Lục Trường An thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi.
Dương Quan Văn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lục Trường An, đến khi gã sai vặt nhẹ giọng thúc giục hắn mới miễn cưỡng nhảy lên xe ngựa.
"Về nhà...... Không! Chờ đã." Dương Quan Văn vén rèm lên hỏi gã sai vặt: "Quế Tử, lúc nãy ngươi có thấy Lục công tử ở đâu ra không?"
Quế Tử giơ tay chỉ: "Chính là chỗ đó, tiệm may Vân Y."
Dương Quan Văn trầm ngâm trong chốc lát: "Ngươi xuống dưới hỏi xem công tử Lục Trường An đã may những y phục gì...... Đặt cho ta... cho ta mấy bộ giống như thế đi."
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi để ta tự đi."
Dương Quan Văn vừa nhấc chân vào tiệm may Vân Y thì chợt nghe thấy chưởng quỹ và một gã sai vặt đang quay lưng về phía mình cười nói vui vẻ.
Gã sai vặt cười gian tà: "Công tử lúc nãy mua mấy bộ y phục kia đều là lụa mỏng và sa mỏng, nhìn đã thấy ngại, huống chi còn là hai bộ đồ nam một lớn một nhỏ, hắc hắc, chưởng quỹ, ngài nói xem công tử kia có phải ở Nam Phong Quán không?"
Chưởng quỹ vuốt râu cười xấu xa: "Tất nhiên không phải loại người đứng đắn gì rồi, hắc hắc."
Dương Quan Văn đột nhiên mở to mắt, hắn vội vàng quay đầu nhấc chân chạy ra ngoài, đi đã xa mà tim vẫn còn đập thình thịch, bọn hắn, bọn hắn...... đang nói về Lục Trường An sao?