4.
Trên đoạn đường quay về cuối cùng, ta được an trí trong vạt áo Sở Việt.
Hắn dùng thuật thu nhỏ, thuật dưỡng ẩm, thuật cấm ngôn,... lên ta.
Hai vị phu quân khác cũng chấp nhận hành vi hoang đường này.
Phản, phản rồi.
Mọi thứ thay đổi rồi.
Ta bị nhóm phu quân bắt nạt.
Ta rầu rĩ không vui một ngày, rốt cuộc cũng tiếp nhận chuyện nhóm phu quân của ta chắc đều là người độc ác.
Nhưng ta cũng không xì hơi.
Ừm.
Đàn ông tốt đều là do dạy dỗ.
Ta có lòng tin khiến ba xú nam nhân này biết cái gì gọi là trời đất bao la, lão bà là lớn nhất!
Có thể thấy ánh mặt trời lần nữa thì ta đã xuất hiện trong một cung điện xa lạ, còn bị một lão già thối tha nâng trong tay.
"Đây là con trai lớn Nam Hải?"
Tiếng nói của lão già thối tha trầm thấp, ánh mắt tĩnh mịch, từ trước đến nay ta chưa từng cảm thấy khủng hoảng như vậy.
Lại thấy, ba vị phu quân của ta đều cung kính quỳ gối phía dưới.
"Đúng vậy, sư phụ."
Bọn hắn trăm miệng một lời.
Lão nam nhân tán thưởng gật đầu: "Rất tốt, lần này suy huynh sư đệ ba người các con đồng tâm, không làm nhục sứ mệnh, vi sư rất vui mừng. Chẳng qua cuối cùng vẫn không phân thắng bại, vậy đợt tuyển vị trí chưởng môn vẫn là bàn lại sau."
Ta cảm thấy mê mang.
Ta đúng là thẻ đánh bạc cho bọn hắn cạnh tranh chức chưởng môn sao?
Nam nhân lại vung tay lên, để cho bọn họ rời đi.
Ta điên cuồng hét lớn: "Phu quân! Các chàng đừng đi! Đừng bỏ ta lại!"
Sắc mặt ba người lập tức ngưng trọng nhìn ta, trong mắt lộ ra sự không đành lòng.
Lão nam nhân nhíu mày, hỏi: "Không nghĩ tới con trai lớn Nam Hải lại thành tinh, các con vì chiếm lấy nó cũng coi như không chừa thủ đoạn nào, ai là phu quân của nó?"
Ta tức giận chửi ầm lên: "Lão đầu vô sỉ, ba người bọn họ đều là phu quân của ta! Nhanh trả lại ta cho bọn họ!"
Lão già thối tha có chút bất mãu nhíu mày, răn dạy đồ đệ: "Ba người các ngươi đều có tình cảm với Nhu Nhi vậy mà lại quay đầu vì đạt được mục đích mà bán rẻ nhan sắc. Ta đúng là dạy dỗ được ba đồ đệ tốt!"
Ta cũng không có ngu.
Ta bén nhạy bắt được một cái tên.
Nhu Nhi.
Nàng ta là ai?
Tư Đồ Cảnh đổ mặt, giải thích: "Sư phụ, chúng con không bán rẻ nhan sắc, là con trai tinh này tự mình dính sát... đúng là không nói được!"
Ngược lại, Sở Việt với Cơ Hành bên cạnh rất trầm ổn.
"Sư phụ, chúng con cũng không phải vì đạt mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, chỉ là tình thế bức bách." Sở Việt bình tĩnh nói.
"Chỉ cần có thể chữa khỏi Nhu Nhi, mạng cũng có thể lấy huống chi là nhan sắc?" Cơ Hành kiên định nói.
Mặc dù ta có ngu dốt đi nữa, cũng nhìn ra trong lòng ba vị phu quân của ta đã sớm có người khác.
Chắc là... cùng một người.
Không trách bọn hắn vẫn luôn đánh nhau.
Hóa ra là tình địch.
Vậy ta là cái gì?
Pháo hôi sao?
Cảm giác thất tình cảm giá đau quá, đau quá.
Ta kìm lòng không đặng bắt đầu khóc lớn, chảy ra dịch nhầy, khiến lão già thối tha chán ghét hất ta ra.
Ta bị hung hăng đập xuống đất, chiếc vỏ cứng cũng bị đập vỡ, lộ ra một khe hở.
Tư Đồ Cảnh sốt sắng ôm lấy xem xét ta, lại thuận thế cầu khẩn nói: "Sư phụ vừa mới đồng ý với đồ đệ tuyệt đối sẽ không tổn thương đến tính mạng của trai tinh!"
"Đồ đệ ngu, vi sư cũng không phải là người tàn nhẫn như vậy."
Tư Đồ Cảnh yên lòng, sắc mặt Sở Việt với Cơ Hành cũng tốt hơn chút.
Lúc ba người rời đi, bọn họ quay lại chăm chú nhìn ta.
Mang theo thương xót, không đành lòng, áy náy,...
Mà ta chỉ lặp đi lặp lại một câu kia:
"Phu quân, các chàng đừng bỏ ta lại!"
5.
Nhưng đến cùng ta vẫn bị bỏ lại.
Ta được an trí ở trong vại nước thu hẹp, không thấy ánh mặt trời.
Mỗi ngày chỉ có hai nha hoàn đến đổi nước, cho ăn.
Nơi này thật nhàm chán, còn không bằng lúc trước ở dưới đáy biển.
Ai, muốn gặp rong biển.
Dù có bị nó tiếp tục chê cười cũng tốt.
Ai, muốn gặp Hải Yêu ca ca.
Hắn luôn để ta tùy ý quấy rối trong cung điện hắn.
Ai, muốn gặp Hải công chúa.
Mặc dù nàng ấy từng mắng ta là con trai tinh ngủ nhất trên thế giới.
Nhưng có lẽ, ta thực sự...
Nếu không làm sao bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền đâu?
Nghĩ tới đây, nước mắt của ta lại như lũ lụt vỡ đê, trôi xa nghìn dặm.
Đáng đâm ngàn đao.
Cả ba phu quân, sao lại không có một người nào tốt.