Không cướp được hoa của cô dâu nên Tống Y rất tức giận.
Tức nhất là bó hoa ấy rõ ràng đã bay về phía cô thế mà lại bị cắt đứt giữa chừng.
Tần Phóng là một người đàn ông thế mà lại đi cướp hoa của một cô gái nhỏ, anh ta thậm chí không thấy xấu hổ mà còn rất tự hào nữa chứ.
Sao có thể như vậy!!!!
" Aaa, Chi Chi em vẫn rất tức giận!"
Tống Y ngồi trong xe nghĩ đến chuyện này lại tức không chịu được.
Hôn lễ của Giang Độ và An Nguyệt Sơ đã kết thúc, Thời Ẩn Chi cân nhắc đến việc Tống Y là người của công chúng cho nên không đưa cô đến chỗ ngắm cảnh mà đeo khẩu trang và đội mũ xong thì đi thẳng đến IKEA dạo.
Xe đẩy ở đây rất lớn, lớn hơn trong siêu thị bình thường gấp 5 lần. Lúc vừa đi vào Thời Ẩn Chi đã ôm Tống Y đặt trong xe đẩy còn anh đẩy ở phía sau, coi như thỏa mãn tâm nguyện thuở nhỏ của cô.
" Cậu ta khá sốt ruột, dù sao Nghiên Nghiên vẫn luôn rất kiên trì. Chúng ta không giống bọn họ vì chúng ta sắp kết hôn rồi."
" Vậy cũng được, dù sao anh ta cũng theo đuổi nhiều năm rồi mà vẫn không được."
Tống Y suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Suy cho cùng từ rất lâu trước kia Tần Phóng đã theo đuổi Nghiên Nghiên nhưng đến tận giờ khi anh trai cô ấy chuẩn bị kết hôn rồi mà bọn họ vẫn chưa có tin tức gì.
Trọng tâm của cô đặt hết trên người Tần Phóng và Thời Ấu Nghiên, hoàn toàn bỏ quên câu " Chúng ta cũng sắp sắp kết hôn rồi" của Thời Ẩn Chi.
Thời Ẩn Chi lặng lẽ nhếch môi, tiếp tục đẩy xe.
IKEA không chỉ là chỗ mua đồ gia dụng tốt mà còn là thánh địa chụp hình của thành phố N.
Hầu như mỗi chỗ đi qua đều có các cô gái trẻ cầm máy ảnh chụp không ngừng, hoặc cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng.
Mỗi một vách ngăn ở IKEA là một phong cách trang trí phòng ngủ khác nhau. Thậm chí ngay cả nhà bếp và nhà tắm cũng được trang trí thích hợp.
Những phòng ngủ có phong cách trang trí khác nhau thì cũng có các loại giường lớn nhỏ đủ chất liệu khác nhau.
Giường của IKEA rất thoải mái nên thường xuyên có một vài người không có chất lượng giấc ngủ tốt đều muốn ngủ trên giường ở IKEA, thậm chí họ còn có một giấc ngủ trưa ngắn ở đây.
" Chi Chi, anh thích phong cách trang trí nào?"
Tống Y chợt nhớ đến căn biệt thự nhỏ mình mua không lâu trước kia, lắp đặt bên trong vẫn chưa quyết định, vẫn toàn một màu trắng.
" Anh không đặc biệt thích phong cách nào, tất cả đều theo em." Thời Ẩn Chi trả lời.
Tống Y "Ừ" một tiếng, âm điệu nhẹ nhàng thể hiện tâm trạng bây giờ của cô - cô rất hài lòng.
Càng đi vào bên trong IKEA thì xung quanh càng có nhiều các cặp đôi.
Thời Ẩn Chi đẩy xe đẩy, vẻ ngoài nổi bật. Chắc vì trong xe đẩy chỉ có mình Tống Y mà không có đồ nào khác cho nên không tránh khỏi khiến người khác chú ý.
" Anh nhìn bạn trai nhà người ta đi! Em nói muốn ngồi xe đẩy anh còn không muốn đẩy! Ngại mất mặt cái gì chứ, có gì mà phải xấu hổ?"
" Oa! Anh xem bạn trai nhà người ta đẹp trai quá! Mặc đồ siêu đẹp, khí chất cũng tốt nữa. Anh nhìn lại mình xem? Anh đang mặc cái quần gì chứ!"
...
Xung quanh hầu như toàn là tiếng khen ngợi của các cô gái còn Thời Ẩn Chi vô hình trung đã trở thành kiểu mẫu của " Bạn trai nhà người ta".
Kéo mũ lưỡi trai xuống thấp thêm một chút, Tống Y lén lút vui vẻ.
Xấu hổ quá, Thời Ẩn Chi tốt như vậy đã thuộc về tôi mất rồi.
Đi dạo một vòng nhưng trong tay Tống Y cũng chỉ có vài con búp bê và đèn trùm nhỏ.
Đèn chùm có màu trắng, bên trong có nến thơm, treo trên cửa ban công hoặc đặt lên bàn để trang trí cũng là sự lựa chọn không tồi.
Đã sắp sáu rưỡi, bên trong IKEA cũng có nhà hàng với nhiều món ăn phong phú.
Lúc Tống Y đang chuẩn bị dùng bữa với Thời Ẩn Chi thì điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Ngô Ngữ.
" Y Y, hôn lễ đã kết thúc chưa? Em bảo chị đi tra bức tranh ấy, nó bị Ernest Flynn mua."
" Ernest Flynn?" Tống Y ngàn lần không ngờ đến bức tranh ấy lại bị người này mua, kinh ngạc nói:" Hắn ta mua?"
Ngô Ngữ "ừ" một tiếng, khẳng định lại lần nữa.
" Chị cũng không ngờ hắn ta là người mua, nhưng sau khi xác nhận bằng mọi cách thì chắc chắn là hắn ta. Hơn nữa sau khi hắn mua bức tranh của mẹ em hình như cũng không cảm thấy mình là nhà sưu tầm. Trong trường hợp khác, anh ta đã tự mua một bức tranh tốt, nhưng đây không chỉ là bức tranh mà còn là ảnh của em khi còn bé."
Nhíu mày, Tống Y thấy hơi khó tin. Sau khi xác nhận lại với Ngô Ngữ cô mới cúp điện thoại.
Không cần Thời Ẩn Chi hỏi Tống Y đã tức giận hất cằm nói:
" Chi Chi, lúc nãy anh cũng nghe thấy rồi đấy! Em nói anh nghe này, cái người Ernest. Flynn này là một đóa hoa không bình thường trong giới hội họa bọn em. Anh đã nghe qua về chứng bác học chưa? Hắn ta chính là người như vậy đấy."
Hội chứng bác học chỉ trẻ em hoặc người lớn sau khi não trái bị tổn thương sẽ đột nhiên phát triển tài năng đặc biệt nào đấy. Thông thường là do đầu bị thương sau đó xuất hiện tài năng toán học siêu phàm, tài năng âm nhạc hoặc nghệ thuật.
Thời Ẩn Chi gật đầu trả lời:" Nghe nói tiềm năng hội họa của anh ta sau khi não trái bị thương mới bùng phát?"
Tống Y gật đầu, giọng nói buồn bực:" Đúng vậy, trước đây anh ta không có một chút tài năng vẽ tranh nào, nhưng sau khi bị đánh vào đầu thì giống như trong tiểu thuyết vậy, tài hoa kinh ngạc."
Điều này quả thật có chút huyền huyễn. Trên thế giới chỉ có khoảng 40 người mắc loại bệnh này, còn phải là sau khi não trái bị tổn thương thì não phải mới nhận được kích thích.
" Thật ra nếu hắn ta chỉ đột nhiên bộc phát ra khả năng hội họa thì cũng tốt nhưng vấn đề là em thấy nơi này của anh ta có vấn đề. Em luôn cảm thấy mỗi lần nhìn em ánh mắt anh ta cứ là lạ ý."
Vặn mũi ngẩng đầu lên, vẻ mặt Tống Y ghét bỏ dùng ngón tay chỉ đầu mình.
" Đúng rồi, anh ta còn đặc biệt thích các loại bươm bướm. Có một lần ở buổi đấu giá, anh ta đã đặt một bộ máy ở sau bức tranh của mình. Người khác mới chạm vào bức tranh ấy một cái nó đã bị hỏng một nửa. Em nhớ chuyện này còn gây nên một trận ầm ĩ đem lại cho anh ta rất nhiều danh tiếng, kèm theo đó là giá trị của bức tranh cũng tăng lên."
Tống Y rất coi thường loại thủ đoạn như này. Biến tác phẩm của mình thành nửa đống giấy vụn để tranh thủ cọ nhiệt. Đây đâu phải là hành động nghệ thuật gì, đây chính là buôn bán.
" Em nhớ hình như lúc đầu trong một giải thưởng hội họa quốc tế, em với Ernest đều lọt vào vòng trong, cuối cùng em là người giành được giải thưởng. Đến đây thì cũng không có gì nhưng em không biết tại sao những giải thưởng quốc tế lớn sau đó chỉ cần em tham gia thì anh ta sẽ không cách nào thắng."
Tình cảnh kỳ diệu này giống như Gia Cát Lượng và Chu Du trong Tam Quốc vậy, " Trời sinh Du sao còn sinh Lượng".
Ông trời mở cho Ernest một cánh cửa mà những người khác không thể nhìn thấy, mà cánh cửa này khi mở ra là một con đường lớn sáng lạn rực rỡ. Nhưng hết lần này đến lần khác con đường lớn này có Tống Y thì so với vấp ngã trên đường đời còn khó hơn.
Người khác có thể không cách nào hiểu được khổ não của Tống Y nhưng Thời Ẩn Chi lại có thể cảm nhận được.
Lại nói anh từ nhỏ đến lớn cũng là đứa " Con nhà người ta" bị nọi người căm hận.
Từ tiểu học anh đã bắt đầu nhảy cấp, một đường nhảy đến đại học, thạc sĩ rồi làm thầy hướng dẫn mà ai cũng muốn tranh giành. Tuổi còn trẻ đã làm giáo sư, y thuật cũng được bệnh nhân tán thưởng, cờ thưởng nhận được một đống.
Phải biết cái nghề Trung y này đều là tuổi tác đi kèm với kinh nghiệm.
Làm bác sĩ Trung y nếu không đến độ tuổi nhất định thì bệnh nhân sẽ không cho bạn chữa trị.
Thời Ẩn Chi dở khóc dở cười xoa xoa đầu nhỏ của Tống Y, khen ngợi:
" Y Y của chúng ta thật sự rất xuất sắc. Nhưng mà chuyện này cũng không vội, chúng ta ăn cơm trước đã. Đến giờ không ăn cơm sẽ làm tổn thương dạ dày đấy."
Phòng ăn ở IKEA nằm trên tầng hai, là kiểu phòng mở, bên cạnh là khu búp bê.
Tống Y đưa tay ra, Thời Ẩn Chi ôm mông của cô lên sau đó ôm tiểu tổ tông ra khỏi xe đẩy.
Đặt xe hàng gần bàn ăn, đồ mua đều ở bên trong.
Tống Y lộc cộc chạy đi lấy hai cái khay trắng rồi vẫy Thời Ẩn Chi đứng xếp hàng để lấy thức ăn.
Đồ ăn nhẹ ở IKEA rất đặc biệt, chúng được cắm một lá cờ nhỏ của Thụy Điển. Bánh phô mai việt quất là món ưa thích nhất của Tống Y, còn có thịt viên với nước sốt đặc biệt, rồi sốt khoai tây thơm đậm hương vị sữa... Ôi, đều là món ngon nhất thế gian.
Còn có cánh gà vàng óng, thịt mềm, cắn một miếng lưu lại hương vị giữa răng và môi. Tôm ở IKEA được bán riêng lẻ, có lẽ đắt hơn các loại thực phẩm khác nhưng trừ đắt ra thì không có gì chê cả, thịt non mềm, gia vị cũng rất ngon miệng.
Tống Y muốn ăn rất nhiều nên hai khay trắng chuẩn bị lúc đầu không đủ.
Thời Ẩn Chi vẫn luôn đi theo sau lưng cô, trong khay của anh không có món gì của mình mà tất cả đều chứa đầy món ăn do Tống Y chọn.
Nhìn khay thức ăn chứa đủ các loại đồ ăn nhưng anh một chút cũng không chê tiểu tổ tông ăn quá nhiều.
" Không đủ thì lát nữa lại đến lấy tiếp, đừng lo lắng quá."
Tống Y còn muốn nhét thêm miếng bít tết vào cái khay trắng đã không còn kẽ hở nào, cảm thấy Thời Ẩn Chi nói rất có lý bèn gật đầu đi xếp hàng tính tiền.
Cà phê và nước trái cây trong IKEA chỉ cần trả tiền là có thể uống tùy thích, cầm một ly thủy tinh hoặc ly cà phê sứ trắng, đến khi tính tiền nhân viên thu ngân sẽ biết.
Tống Y và Thời Ẩn Chi chọn vị trí trong góc để tránh sự chú ý.
Nước trái cây ở quầy tự phục vụ có chứa cồn nên Tống Y uống một ngụm xong thì thấy không thích lắm. Vì vậy cô lại xếp hàng đi mua hai bình nước ép thanh long đỏ, còn chọn cho Thời Ẩn Chi ít cá hồi và khoai tây nghiền nữa.
Thời Ẩn Chi không kén ăn như Tống Y, anh không đặc biệt thích hoặc ghét món nào. Món ăn ở lần xếp hàng thứ hai hầu như đều giống mấy món ăn Tống Y chọn lần đầu như cánh gà, tôm, thịt viên.
Rõ ràng chỉ có hai người nhưng thức ăn lại chất đầy một bàn bốn người. Nhìn một bàn đầy thức ăn cũng có cảm giác hạnh phúc.
" Chi Chi, thịt viên này ăn ngon lắm! Anh ăn thử xem!"
Một tay cầm đao, một tay cầm nĩa, Tống Y bắt đầu nói ríu rít.
Coi như tiểu tổ tông có lương tâm, có đồ ăn ngon còn biết chia sẻ.
Thời Ẩn Chi khẽ " Ừ", tự nguyện xiên miếng thịt viên ở trong khay sau đó tiếp tục chăm chú cắt thịt bò bít tết cho tiểu tổ tông.
Dù sao cũng ở khoa ngoại một thời gian nên Thời Ẩn Chi có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế với việc động dao hoặc băng bó nên nhất định phải cắt bít tết với các kích thước như nhau.
Bít tết được chiên vừa phải, váng mỡ chảy ra từ hai bên, nước sốt đen đậm đà được phết lên trên, bên cạnh còn có một hai bông cải xanh, hương sắc đầy đủ.
Cắn một miếng rồi nhai, răng môi đều lưu lại hương vị của thịt.
" Chủ nhân thằng cha kia lại gọi điện đến!"
Tống Y trong miệng ngậm đầy thức ăn, hưởng thụ đồ ăn ngon thì bỗng dưng điện thoại vang lên, là một dãy số lạ. Tống Y nghĩ có lẽ là số quảng cáo bất động sản.
Cô dùng một tay nhấn nút nghe nhưng vẫn chuyên tâm cầm thịt viên, chuẩn bị lát nữa tắt điện thoại ăn tiếp.
" Tống, Je suis venu vous chercher en chine ( Tống Y, tôi đến Trung Quốc tìm em)."
Là một người đàn ông nói tiếng Pháp, những từ này khiến người khác thấy mập mờ không rõ.
Tống Y sững sờ, cố gắng nuốt xuống thịt viên, dùng tiếng Pháp trả lời:
" excusez - moi, qui êtes - vous? ( Thật xin lỗi, anh là ai vậy?)"
Phía bên kia đột nhiên không có âm thanh. Một lúc sau người bên kia mới nói tiếng Trung theo khẩu âm Pháp, khóc lóc tố cáo:
" Nhà ở số 42 đường Dofina, tôi là Cagle. Cowley - Người đã cởi hết cho em vẽ tranh. Không phải em nói sẽ phụ trách ư?"
Số 42 đường Dofina, trong đầu Tống Y bỗng nhiên hiện lên cái gì đó.
Chẳng lẽ là người mẫu cô thuê lúc trước?!
Tống Y chột dạ thử thăm dò ngẩng đầu lên nhìn Thời Ẩn Chi, vừa vặn bắt gặp ánh mắt anh.
Vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước nhưng trong đó ẩn chứa sát khí.
Đặt dao nĩa xuống, Thời Ẩn Chi nhếch môi lên hỏi:
" Cởi hết, phải chịu trách nhiệm?"
Trái tim bé nhỏ của Tống Y run rẩy, cả người khiếp sợ, hận không thể lập tức quỳ xuống.
Ho khan hai tiếng, Tống Y lập tức chính nghĩa biểu quyết thái độ, cầm điện thoại lên trả lời:
" Xin lỗi, tôi là tra nữ, không chịu trách nhiệm."