Gạch men sáng bóng màu trắng tinh khiết, trên kệ chỉ có đồ dùng vệ sinh cá nhân, ngay cả một chiếc khăn tắm cũng không có.
Lúc tắm xong, Tống Y tìm rất lâu cũng không thấy. Bất đắc dĩ cô mới đành phải gọi Thời Ẩn Chi mang khăn tắm đến.
Khép quyển tiểu thuyết dày cộp lại, để vào giá sách trên đầu giường; Thời Ẩn Chi trả lời câu " Lập tức" xong liền đứng dậy khỏi sofa.
Bởi vì anh không thường dùng phòng tắm trong phòng ngủ, và để ngăn chặn sự phát triển của vi khuẩn, cho nên một cái khăn tắm hay khăn mặt cũng không có, hết sức đơn giản.
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn đồ dùng vệ sinh cá nhân và khăn tắm mới, cho nên Thời Ẩn Chi đi đến lấy một chiếc khăn tắm trắng thuần rồi nhanh chóng quay lại.
Ngón trỏ thon dài khẽ cong lên, gõ lên cửa phòng tắm.
" Mở cửa ra lấy khăn tắm."
" Đến đây!"
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng bước chân lộc cộc, kèm theo tiếng nước chảy.
Cửa phòng tắm " Cạch" một cái liền mở ra, chí hé ra một khe rất nhỏ.
Thời Ẩn Chi đưa lưng về phía cửa, đem khăn tắm trong tay đưa đến.
Chẳng mấy chốc đã có một bàn tay ướt nhẹp lấy khăn tắm từ tay anh, lướt qua bàn tay to lớn, kèm theo nhiệt độ ấm áp.
" Cảm ơn Chi Chi nha!"
Sau khi Tống Y nhận lấy, nói cảm ơn rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Bên trong phòng tắm vang lên tiếng mặc quần áo xột xoạt.
Thời Ẩn Chi cúi đầu nhìn tay mình, đẩy mắt kính lên. Đột nhiên anh cảm thấy sữa tắm giáo sư Điêu Bảo Thụy chuẩn bị cho Tống Y quá thơm, thơm đến mức khiến anh choáng váng đầu óc, chỉ muốn bắt lấy Tống Y không buông tay.
Thật gợi cảm! Đồ lót và bikini hai mảnh có hơi khoa trương. Sau khi Tống Y mặc xong liền ngắm nhìn trong gương, trong lòng không nhịn được thấy xấu hổ.
Làn da trắng như sứ mặc đồ lót được thiết kế chạm rỗng màu đen, kích thích thị giác. Bộ đồ này được giáo sư Điêu Bảo Thụy chuẩn bị bởi bà hiểu rất rõ cấu trúc cơ thể của phụ nữ.
Dây đai mỏng che khuất hai đỉnh núi, chỗ vườn hoa bí mật cũng nửa kín nửa hở, che như không che.
Tóc ướt xõa tung, khiến cho khuôn mặt trái xoan vốn không lớn lắm lại càng nhỏ, như tiểu yêu tinh vừa bước ra từ trong nước, mang theo sự cám dỗ trí mạng.
Vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, Tống Y bỗng nhiên thấy hơi tò mò về cuộc sống thường ngày của ba mẹ chồng tương lai.
Mặc dù bộ đồ ngủ này size M, nhưng váy thậm chí còn không che kín được mông của cô. Phần eo được thiết kế rất tốt, làm nổi bật nên vòng eo nhỏ, mông vểnh.
Nơi đồi núi cao vút thậm chí còn không có vải, là kiểu áo lót bất ngờ hiện ra, khe rãnh sâu thẳm, tụ lại giữa hai ngọn núi, khiến cho người khác không nhịn được muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Chỉ cần động tác hơi lớn một chút, phong tình thế nào cũng không giấu được.
" Mẹ anh ấy chọn đồ lót và đồ ngủ gì thế này? Đây là muốn mình đi quyến rũ Thời Ẩn Chi hả!"
Sau khi mặc xong, Tống Y nhìn kĩ mình trong gương, không chịu nổi khi thấy lộ nhiều như này, nhỏ giọng nói.
Nếu không phải vì sạch sẽ, cô còn muốn mặc lại quần áo bẩn cơ.
Sau khi quấn khăn tắm cẩn thận, đảm bảo không rơi Tống Y mới mở cửa phòng tắm, thay dép rồi dè dặt đi ra ngoài.
" Chi Chi, em có thể lên giường nghịch điện thoại không?"
Thời Ẩn Chi ngồi trên sofa, trong tay vẫn cầm quyển tiểu thuyết dày cộp kia.
Anh đã đọc xong một nửa, bookmark cũng được kẹp ở giữa cuốn sách. Nhưng lúc này, trang mà anh đang đọc lại là trang "17".
" Điều hòa đang bật, trên đầu giường có cap sạc điện thoại, nếu di động hết pin có thể sạc."
Giống như mới rời khỏi thế giới trong sách, Thời Ẩn Chi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn Tống Y. Dưới mắt kính bạc, ánh mắt anh ngày càng sâu thẳm, tĩnh mịch như một nét mực đen.
Từ lâu anh đã biết dáng người cô rất đẹp, nhưng nhìn gần lại có một loại cảm thụ khác.
Khăn tắm màu trắng bao bọc cơ thể cô, bời vì chiều dài nên nó khó khăn lắm mới che đến giữa đùi, xuống nữa là đôi chân trắng nõn thon dài. Mới tắm xong cho nên da thịt lại càng mềm mại, thậm chí ngay cả đầu gối cũng trắng trắng, mềm mềm.
Chân Tống Y rất đẹp, không giống những cô gái khác mặc dù gầy nhưng chân không phải hình chữ X thì là hình chữ O; hoặc là đùi gối cong vào.
Chỗ bụng chân chủ yếu là cơ dép và cơ sinh đôi, người thường xuyên luyện tập sẽ có đường cong rõ ràng. Tống Y yêu thích cái đẹp như vậy, tất nhiên không có những đường cơ quá rõ, nhưng rất đều đặn cân xứng.
Bắp đùi cũng nhỏ, so với bắp chân cũng không to hơn bao nhiêu.
Đôi chân của cô giống như bước ra từ trong truyện tranh vậy, vừa thẳng, vừa dài, vừa nhỏ lại mềm mại.
Còn phong cảnh chỗ ngực thì bị Tống Y che kín kẽ, một chút cũng không lọt.
Anh chỉ có thể thấy cái cổ thon dài cùng xương quai xanh mê người, rất non mềm, khiến anh muốn cắn một cái.
Mặc dù được bọc một lớp khăn tắm nhưng bộ váy ngủ bên trong quá dễ lộ. Bây giờ Tống Y chỉ muốn nhanh chóng nằm lên giường, đắp chăn thật chặt, cho nên đối với ánh mắt quan sát như có như không của Thời Ẩn Chi một chút cũng không chú ý đến.
Cô rất tin tưởng vào phẩm chất chính nhân quân tử của anh, mà không biết cái gì gọi là " Lòng lang dạ sói".
Cởi dép ra, Tống Y bổ nhào lên giường anh, ôm chăn mềm thỏa mãn ngửi một cái, cảm thấy đời người cũng đã viên mãn.
Giường của Thời Ẩn Chi mặc dù là giường đơn, nhưng cũng khá lớn. Hai người ngủ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ở trong chăn di chuyển mấy lần, cuối cùng Tống Y cũng điều chỉnh đến chỗ nằm thoải mái nhất, mở khóa điện thoại chăm chú lướt Weibo.
Tin tức về cô hai ngày nay rất nhiều, chưa từng rớt khỏi top 10 hotseach.
Tống Y là người có trái tim to lớn, cô không bao giờ để trong lòng những bình luận không tốt trên mạng.
Nếu chó cắn bạn, bạn cũng không cắn trả nó. Vậy thì cần gì phải quan tâm đến những người không quan trọng đấy chứ?
Nếu thật sự bị bọn họ chán ghét, bị tổn thương mới là kẻ ngu.
Thời Ẩn Chi nhìn Tống Y xem điện thoại cười không chớp mắt, liền cất quyển tiểu thuyết lại vào tủ sách, lấy quần áo trong tủ ra.
Anh có thói quen tắm ở phòng tắm tầng hai, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đều để ở bên đó.
Hai mươi phút sau, lúc Tống Y còn đang đắm chìm trong mấy video trên Weibo cười không ngừng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, cô liếc nhìn ra ngoài, sau đó ——
Không thu về được.
Thật ra cô đã sớm nghĩ Thời Ẩn Chi là kiểu người mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì có thịt, nhưng đây mới chính xác là lần đầu tiên cô thấy nửa cơ thể trần trụi của anh.
Giống như thần tiên đột nhiên mất đi tiên khí, mây mù bao phủ xung quanh cũng không thấy bóng dáng, rơi xuống nhân gian.
Cơ ngực, cơ bụng đều có, làn da không quá trắng nõn, bên hông quấn một chiếc khăn tắm trắng thuần, buộc chặt quanh eo.
Tóc hơi dài ướt đẫm, anh cầm một chiếc khăn sạch khác lau khô tóc từng chút một.
Tống Y nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Ẩn Chi, bỗng nhiên nói:
" Chi Chi, em nói cho anh biết, bây giờ em bị mù rồi, anh phải chữa cho em."
" Anh là bác sĩ khoa hô hấp, không phải bác sĩ khoa mắt."
Thời Ẩn Chi tiếp tục lau đầu, trong lúc lơ đãng quay người lại để lộ vòng eo thon thả tinh tế.
Tống Y kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng, chậm rãi bò ra khỏi chăn, mặt không đỏ nói tiếp:
" Không sao, bác sĩ khoa mắt nói, bệnh này của em chỉ cần một người cởi hết đồ, khỏa thân cho em nhìn là khỏi rồi. Chi Chi, anh có muốn chữa hay không?"
Mục tiêu từ nhỏ của Tống Y chính là làm một người phàm tục, tham tiền háo sắc. Nếu có thể, cô còn muốn sống lâu trăm tuổi. Cô không tham lam, sống đến một trăm tuổi là được rồi.
Hôm nay, cô và Thời Ẩn Chi cũng đã xác định quan hệ, nhìn mấy lần cũng không mất miếng thịt nào.
Cơ thể đẹp thể là báu vật nhân gian, có thể trị bách bệnh.
" Không được." Thời Ẩn Chi từ chối dứt khoát, không chút thương lượng.
" Aaaaaaaaa! Em mặc kệ! Em muốn nhìn! Anh cởi ra đi!!"
Cô muốn xem cơ thể trần trụi của anh!!!
Trong lòng Tống Y cũng y như thế này, lịch sự bại hoại, mặt người dạ thú.
Bây giờ đã có sẵn Thời Ẩn Chi ở đây, cô liền muốn nhìn, một cái là thỏa mãn rồi! Đời này không còn gì hối tiếc!
" Sao em không sấy tóc mà đã lên giường? Xuống đây anh sấy tóc cho."
Thời Ẩn Chi hơi nhướn mày nhìn Tống Y làm nũng lăn lộn, anh không đeo kính, cho nên sự cưng chiều trong mắt cũng không che giấu được.
Nghe thấy lời nói của anh, Tống Y theo bản năng muốn đi xuống. Vừa định vén chăn lên, cô mới chợt nhớ ra váy ngủ và đồ lót mình mặc, sợ hãi vội vàng thụt chân lại, nằm cuộn tròn trên giường, buồn bực đáp:
" Em không sấy tóc đâu, tóc đã gần khô rồi, để nó khô tự nhiên đi!"
Thời Ẩn Chi chú ý tới động tác nhỏ của Tống Y, khẽ mỉm cười, không cưỡng ép.
Anh là một người đàn ông, bình thường trong phòng ngủ cũng không có mấy thứ như máy sấy tóc. Tất cả đều do giáo sư Điêu Bảo Thụy tận tâm tận lực suy nghĩ thấu đáo, thậm chí ——
Ngay cả tủ ở đầu giường cũng để một gói bcs siêu mỏng loại không mùi.
Tống Y cố gắng tiếp tục lướt xem video ngắn trên Weibo, nhưng trong đầu cô đều là dáng vẻ lúc Thời Ẩn Chi mới bước vào.
Mái tóc nhỏ nước, cơ bắp săn chắc, thậm chí cả động tác lau tóc đều đẹp không sao tả được.
" Aaaa!! Chi Chi, anh cho em nhìn một chút đi mà!! Coi như mình đang nằm trên bãi biển ở Pháp thôi!"
Nếu tối nay không thấy được thân thể của Thời Ẩn Chi, thì nó chắc chắc sẽ thành chấp niệm của cô, khiến cô không ngủ ngon được.
Nắm chăn lên, dùng sức vỗ vỗ mấy cái, môi Tống Y trề ra như cụ già, mặt không vui.
Thời Ẩn Chi lau tóc xong, mang khăn lông để vào phòng tắm, cười cười đi đến chỗ Tống Y, hỏi:
" Y Y, có phải em họ Sắc hay không?"
Tống Y sửng sốt một chút, mấy sợi tóc tơ trên đầu cũng dựng lên. Ngay sau đó mới kịp thời phản ứng, hơn nữa lại rất ngay thắng phản bác:
" Người không háo sắc còn là người sao?"
Thời Ẩn Chi đi đến bên kia giường, vén chăn lên rồi ngồi xuống, cánh tay dài duỗi ra, nhấn vào công tắc trên đầu giường, toàn bộ phòng ngủ nháy mắt liền chìm trong bóng tối.
Ánh đèn đường bên ngoài lốm đốm xuyên qua rèm cửa, rơi trên mặt anh, lúc sáng lúc tối.
Thần kinh của Tống Y từ trước đến nay luôn rất thô, nhưng lúc này cô cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Lúc cô chuẩn bị hỏi thì bỗng nhiên cảm thấy có một cánh tay ôm eo cô, ngay sau đó liền đâm vào một lồng ngực ấm áp.
Giọng nói của Thời Ẩn Chi từ trên đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp đi vào trong tai:
" Y Y, đây chính là do em nói đấy, người không háo sắc thì không phải người."
- -----
Tui xin chân trọng thông báo, chương sau cũng hông có thịt đâuuuuu