Đợi sau khi viện trưởng rời đi, Vân Thanh quay sang Hàn Mặc.
“ Trợ lí Hàn, tiền viện phí và thuốc thang tất cả cằn bao nhiêu, anh nhớ tổng số rồi nói vởi tôi…”
“ Không cần đâu phu nhàn, bệnh viện này dưới tên cùa Tứ gia.”
Vân Thanh hơi đứng hình, cô biết Hoắc Cảnh Thâm có tiền, nhưng không ngờ nhiều tiền như vậy.
Điện thoại của Hàn Mặc khi ấỵ vang lên, anh cúi người chào Vân Thanh, bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh ngay lập tức trở nên im lặng.
Vân Thanh giờ mới nhìn mẹ nẳm trên giường bệnh một cách kỹ lưỡng.
Đường nét ngũ quan của bà vẫn gióng như bóng dáng năm đó, nhưng cả người sớm đã mất đi ánh hào quang từng có, bà nẳm ở dó giống như một bông hoa hồng khô héo, chỉ còn lại toàn sự mục nát.
Mả trong tay Khương Như Tâm nắm chặt con búp bê vải kia, như
kim châm vào đôi mắt cô.
Đó là quà tặng sinh nhật mà Khương Như Tâm làm cho cô vào năm cô 9 tuổi.
Cô coi như báu vật, ãn cơm đi ngủ cũng đều ôm nó.
Vân Kiều Kiều nhìn thấy con búp bê vải này, nhào lên giành, Vân Thanh dĩ nhiên không thể đưa, xô Vân Kiều Kiều ngã xuống đất.
Vân Kiều Kiều gào khóc, nhanh chóng đi tố cáo với Lý Ngọc Châu.
Lý Ngọc Châu theo sau tát Vân Thanh hai cái, hung dữ cướp đi búp bê, sau đó khóa cô ờ bên trên ban công.
Vân Thanh nhớ rõ toàn bộ, ngày đó trời mưa rất to, cô ngồi ngoài
ban công khóc lóc xin bọn họ mở cửa, nhưng mẹ con họ coi cô như trò cười, hoàn toàn không thèm đẻ ý tới. Người hầu trong nhà càng không dám can thiệp vào, đều khoanh tay đứng nhìn.
Nếu như không phải bà ngoại trùng hợp trông thấy, ôm cô bị hôn mê tới bệnh viện, e rằng cô sớm đâ mát rồi.
Hơn nữa, cô cũng vì ngấm mưa mà sốt cao không ngừng, cuối cùng trở nên câm điếc…
Quá khứ hiện ỉên một cách chân thực trước mắt, đôi tay buông thõng bên người nắm chặt, sự thủ hận thấu xương hiện lên trong đôi mắt cô.
Cỏ chậm rãi bước lên phía trước, muốn lấy đi con bủp bê đã mốc trong lòng mẹ.
Không ngờ, Khương Như Tâm giống như một người thực vật đột nhiên gào thét không thể kiểm soát.
“..Đừng chạm vào con gái của
tôi! Các người đừng chạm vào con gái của tôi! Ị”
Bà ta vơ lấy con búp bê vào lòng, thần chí mơ hồ lầm bẩm: “ Thanh Thanh, Thanh Thanh con đừng
sợ, mẹ đang ở đây….mẹ đang
ở đây!”
Nước mắt Vân Thanh trong nháy mắt rơi xuống như mưa, tâm can như bị con dao cứa vào.
Cô dịu dàng ôm chặt mẹ, nhẹ nhàng vỗ về: “ Mẹ, con về rồi. Sau này sẽ không có ai có thể
làm tổn thương mẹ nữa..sẽ
không có nữa!”
ỏ’ ngoài cửa phòng bệnh khép chặt, bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm lặng yên đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm dáng người mảnh mai kia, ánh mắt hiện lên tình yêu thương mà chính bản thân chẳng hề nhận ra.
Anh đã từng thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Vân Thanh, lanh lợi tinh ranh, thông minh điềm tĩnh, còn có dáng vẻ đáng yêu làm
nũng…duy nhất chưa từng
nhln thấy bộ dạng yếu đuối thế này cùa cô.
Nhưng giây phút này, có lẽ mới là dáng vẻ chân thật mà cô ít khi thể hiện…
Hoắc Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, căn dặn Hàn Mặc: [ Dặn Ngự Phương Trai chuẩn bị một bữa ăn nhẹ bổ dưỡng, trong mười phút nữa mang qua đây.]
Vân Thanh không khóc quá lâu, cô lau nước mắt, bỗng nhiên nhận ra phía sau có sự khác thường, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm không biết
tới từ lúc nào đã ngồi trên sofa nhìn chằm chằm cô.
“ Khóc đủ rồi?”
“…Sao anh đã đến rồi?” Vân
Thanh qua loa lau vệt nước mắt trên mặt, đôi mắt sưng đỏ, đầu mũi cũng đỏ lẽn, cả người giống như một chú thỏ bị bắt nạt, ngoan tới nỗi muốn người ta bắt nạt.
Yết hầu của Hoắc Cảnh Thâm không dễ dàng chuyển động, nhưng sự thất thường này, bị dáng vẻ kiêu ngạo kia của anh dễ dàng che giấu.
Anh nheo mắt: “ Sao chứ, địa bàn của tôi, tôi còn phải báo cáo với em?”
“…” Vân Thanh ở trước mặt anh
không hề nịnh nọt, biết điều chọn cách ngậm miệng.
Sau đó cô nhìn thấy món ăn đã được đỏng gỏi trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, cách nắp hộp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm. Cô bận lâu như vậy, dạ dày không một hạt cơm kêu lên.
Hoắc Cảnh Thâm mở nắp, mùi thơm của thức ản lan ra khắp nơi.
“ Vừa tới Ngự Phương Trai ăn cơm còn thừa lại, đổ đi cũng lãng phí.”