Cô ta xua tay ác độc, bước đến bên giường thở dài giả bộ hối hận “Nếu dì đưa cho tôi công
thức nước hoa từ sớm, thi dì đả không phải đau khổ nhiều như vậy. Chậc chậc chậc chậc, trống dì như một xác sống biết đi vậy đó, thật đáng thương, tôi đã muốn cho dì một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng nếu dì muốn trách thi phải trách đứa con gái hết tiệt cùa dì.”
Nghĩ đến Vân Thanh , Vân Nghiên Thư đột nhiên trở nên nham hiểm.
“Dì còn có chút giá trị, có thể dụ con nhỏ ra ngoài. Tới lúc đó, tôi sẽ cho dỉ xem tôi sẽ hành hạ nó đến chết như thế nào!”
Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đá mở.
Một giọng nói mang theo đầy câm thù, lạnh lùng vang lên.
’Tôi muốn xem, cô định hành hạ tôi đến chết như thế nào!”
Vân Nghiên Thư đột nhiên quay người lại, nhưng lại nhìn thấy bỏng dáng cùa Vân Thanh xuất hiện ở cừa.
Dưới chân cô, nữ tu già đã bị đánh gục.
Vân Thanh chỉ liếc nhìn nữ nhân bị tra tấn trên giường, trái tim như bị một bàn tay to vô hình siết chặt, đau đớn khiến cô gần như nghẹt thở.
Hận thù và tức giận đã đốt cháy đôi mắt trong veo ấy.
Cô gần như không dám nghĩ đến mẹ cô đã sống như thế nào trong mười một năm này!
Vân Thanh lòng đầy đau đớn,
vào lúc này, chỉ hận không thê chém những người nhà Vân gia kia một ngàn nhát dao!
“Người nhà cô, thật sự là … còn không bằng vầm thú.”
“Cô… cô muốn làm gì?!” Giọng của Vân Nghiên Thư run lên, sau đó cô ta phát hiện ra Vàn Thanh không hề đeo máy phát âm thanh hay máy trợ thính, cô ta lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt cô ta đột nhiên mỏ’ to “Khốn nạn. Mày giả điếc à?! Mày cố tình làm vậy!”
Lẽ ra cô ta phải phát hiện ra từ lâu rồi…
“Không như vậy, làm sao đẻ cô mát cảnh giác?” Vân Thanh từng bước ép lại gằn, lạnh giọng nói “Mẹ tôi chịu khổ bao nhiêu năm nay, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần gấp trám lần.”
Phía sau Vân Thanh, Tạ Lãng vận động cơ xương, lấy ra một đoạn dây gai dày phía sau thắt
lưng, trong mẳt nhìn Vân Nghiên Thư cùng chán ghẻt.
“Tốt hơn là cô nên hợp tác. Tôi không đánh phụ nữ. ngoại trù’ một con thú hung ác như cô.”
Mặt cùa Vân Nghiên Thư tái mét, Tạ Lãng ẻp cô ta vào góc tường, tới lúc này, cô ta không quên vòng vo nói: ‘Đừng tởi đây! Con khốn Vân Thanh trả bao nhiêu tiền để thuê anh, tôi sẽ trả cậu gấp đôi! Không … gấp mười lần.”
Tạ Lãng cười chế nhạo, không thèm để ý đến cồ ta.
“Đừng tởi đây…củt ra!” Nếu như rơi vào tay thứ hèn hạ Vân Thanh kia, cô ta chắc chắn sổng không bằng chết! Vân Nghiên Thư thực sự hoảng sợ, hẻt lên một tiếng MCứu mạng, cứu mạng!”
Ngoài cửa có bóng dáng một người đàn ông dột nhiên xông vào, anh ta đeo mặt nạ, rõ ràng là huấn luyện viên, động tác nhanh nhẹn không ngừng tán công Vân Thanh.
“Lâo đại!” Tạ Lãng lo lắng cho Vân Thanh, liền xông lên, một cú bay người đá ngưên đàn ông.
Vân Nghiên Thư nhân cơ hội trốn khòi cửa.
Tạ Lãng ném sựi dây gai trong tay, giả vờ đuổi theo, bước hai bước, thấy Vân Nghiên Thư bị người đeo mặt nạ dẫn đi, anh ta quay lại nhìn Vân Thanh, bái phục sát đất.
“Lão đại, cô còn không nghĩ tới việc sẽ có người đến cứu Vân Nghiên Thư!”
“Hai năm qua Vân Nghiên Thư phát triển như cá gặp nước, ngoài Vân gia, sau lưng còn phải cố những người khác hỗ trợ cô ta.
Vân Thanh ánh mắt lạnh lùng.
“Cỏ, cần phải nhổ tận gốc.”
Xích trói Khương Như Tâm bị Tạ Lâng cạy ra dễ dàng.
Cơ bắp cùa Khương Như Tâm đã bị teo, không thề cử động được, Tạ Lãng bế bà ấy ra như thể ôm một cục xương, nhẹ không trọng lượng.
Bước ra khỏi tiểu viện, Vân Thanh không ngờ lạị nhìn thấy một chiếc limousine màu đen đang đậu bên ngoài.
Người đứng ngoài cửa xe, chính là Hàn Mặc.