Chậc, ở trình độ này của Hồ Kiệt Vinh, làm sao anh ta có thể dạy học trò được?
Vân Thanh chớp chớp đôi mắt trong veo, ngây thơ vô tội.
“ Tôi không biết chơi bài, hy vọng Lương tiên sinh sẽ nhường tôi một chút….”
Quả nhiên là đứa nhà quê từ dưới quê lên!
Trong đôi mắt cùa Hoắc Hy Hy hiện lên sự nham hiểm cay độc,
Tôi nay, mục đích cô ta bỏ ra rầt nhiều tiền để mời Lương Kế Bình, chính là muốn cho’i chết con tiểu tiện nhân này!
Lương Kế Binh hiển nhiên không để mắt đến tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, vẻ mặt kiêu ngạo: “ Hoắc phu nhân muốn chơi cái gì, Lương mỗ đều có thể chơi cùng.”
Vân Thanh lấy tay tựa cằm, giả vờ khổ não: “ Tôi không hiểu, vậy tùy mấy người đi.”
Hoắc Hy Hy kiềm chế nhếch khóe miệng, nói: “ Vậy chơi 21 điểm, cô biết quy tắc không?”
Vân Thanh nét mặt hồn nhiên: “ Biết rồi, tôi đã xem qua trên TV!”
Trong đám người xung quanh vang lên tiếng cười chế nhạo.
Con nhà quê này, quả thật quá quê mùa!
Vân Thanh nghiêm túc tháo chiếc vòng tay mã não mà Lâo phu nhân tặng cô trên cổ tay ra, đặt xuống mặt bàn.
“ Đây là tiền đặt cược của tôi, cũng là toàn bộ tài sản trên người tôi.” Cô nhìn Lương Kế Binh, ngây thơ vô tội nói, “ Lương tiên sinh, hay là ông cũng lấy ra toàn bộ đồ đạc trên người! Tôi còn phải đón Tứ gia nữa, chúng ta một trận định thắng bại.”
Thật sự không sợ chết.
Lương Kế Bình nâng mắt kính, nói: “ Có thể.”
“ Chờ đã.” Hoắc Hy Hy cất tiếng nói dừng, hai tay cô ta đặt trên mặt bàn, váy dài bó sát cơ thể để lộ ra đường cong đầy đặn hấp dẫn, giống như một con bọ cạp cố thủ, nờ nụ cười giả tạo nhìn
chằm chằm Vân Thanh, “ Nếu đã đặt cược toàn bộ bản thân, quần áo trên người cô cũng coi như tính vào trong đó!”
Hôm nay cô phải lột sạch con tiểu tiện nhân này, đẻ cô bị nhục nhã trước mặt của tất cả mọi người!
Như vậy, mới đủ để diễn tả sự tức giận trong lòng cô ta!
“ Sao nào? Không dám?” Thấy Vân Thanh không nói gì, Hoắc Hy Hy làm bộ làm tịch nói, “ Lên tới bàn cược không có chuyện rút lui, theo quy tắc của Lệ Hoàng cung chúng tôi, nuốt lời, sẽ phải để lại một bàn tay! Chị dâu, em không thể phá lệ vì chị được!”
“ Tôi đều được.” Vân Thanh không có gì nói, cười như không liếc nhìn Lương Kế Bình, “
Nhưng không biết Lương tiên
sinh có để ý tới việc khỏa thân không.”
Ngụm trà của Lương Kế Bình suýt chút nữa phun ra ngoài, sắc mặt hơi đỏ lên.
“ Xem ra Hoắc phu nhân rất tự tin về bản thân mình?”
“ Ai mà biết chứ? Không phải có từ gọi là vận may lính mới sao? Ngộ nhỡ tôi thắng thì sao?” Vân Thanh dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn Hoắc Hy Hy, dáng vè ngây thơ, “ Cô nói đúng không, Hoắc tiểu thư?”
Hoắc Hy Hy cười khẩy: “ Được, vậy thì xem vận may lính mới này của chị có thể tạo ra kì tích không.”
Cô ta vội vàng đích thân phát bài, trao đổi ánh nhln hiểu ngầm ý
nhau với Lương Kế Binh.
Mà Vân Thanh hai tay tựa cằm, hoàn toàn ngây tho’, yên lặng chờ bài của Hoắc Hy Hy.
ở trong góc, một camera giấu kín hướng về bàn poker, thu lại toàn bộ những gì xảy ra ờ hiện trường, liên tục truyền tới màn hình của một phòng riêng trên lầu hai.
“ Tôi đi!” Lục Tu từ sofa nhảy xuống, kích động nói: “ Tứ tẩu mạnh đến thế sao? Lại dám khiêu khích chơi riêng với Lương Kế Binh? ?”
Anh ta quay đầu nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi trong góc.
“ Anh Tư, Hoắc Hy Hy rõ ràng đã thông đồng với Lương Kế Bình, điều này khiến tứ tẩu không thể
nào thắng được! Anh không xuống xem sao?”
Bộ âu phục sẫm màu chế tác tinh xảo khoác trên người Hoắc Cảnh Thâm, bị trũng xuống chiếc ghế sofa màu đỏ sẫm. Anh chống đôi chân dài lên, trong tư thế uể oải giống như say rượu, châm điếu thuốc, làn khói thuốc mờ ảo lảm mờ đi ngũ quan như tạc tượng của người đàn ông, chỉ lưu lại đường nét góc cạnh lạnh lùng.
Anh nhẹ nhàng nhìn người con gái nhỏ nhắn trong thiết bị quan sát kia, ánh mắt đen sâu thẳm khó đoán.