Trên bàn ăn tối, không thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm đâu.
Vân Thanh nghe Lão phu nhân nói, ban ngày Hoắc Cảnh Thâm được Hoắc Khải Lễ mời qua đó.
Cô mải miết ăn, trong lòng nghĩ, tên biến thái này không ở đây cũng tốt, mình đỡ phải nơm nớp lo sợ.
Tuy nhiên đêm nay Vân Thanh ngủ lại cảm thấy rất khác lạ, bên ngoài gió thổi cỏ lay, cô ngay lập tức giật mình tỉnh giấc.
Mờ mắt, chỉ nhìn thấy Rust ở trong lồng đang há miệng ngáp.
Rạng sáng, Hoắc Cảnh Thâm vẫn chưa trờ về.
Vân Thanh nhln thấy một đống búp bê ở bên sofa, thờ dài.
Cô nhấc điện thoại, do dự vài phút, gửi tin nhắn cho Hoắc Cảnh Thâm.
— [Tứ gia, bao giờ anh về? ]
Đợi 5 phút, tin nhắn chưa đọc đã chuyển sang trạng thái đã đọc, nhưng không có hồi âm.
Vân Thanh nhíu mày, lo anh xảy ra chuyện, kích động, liền gọi điện thoại qua đó.
Lần này rất nhanh đã nhấc máy.
Tuy nhiên đầu dây bện kia, vang lên giọng nói cùa Hoắc Hy Hy.
“ Alo, ai vậy?”
….Hoắc Cảnh Thảm không lưu
số cùa cô?
Trong lòng Vân Thanh có chút thất vọng không nói nên lời, cũng cảm thấy có chút nực cười.
“ Ai vậy? Tìm anh Tư của tôi sao?” Hoắc Hy Hy còn đang ở bên kia điện thoại giọng nhỏ nhẹ nói, “ Anh Tư đang tắm, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại.”
’ Vân Thanh lập tức cúp máy, vùi đầu vào trong gối.
Tựa như lồng ngực nhét một mớ bông, ngột ngạt khó tả.
Cô ản no rửng mỡ, mới lo lắng việc sống chết của người đàn ông chết tiệt đó!
Quay đầu nhìn mấy chục con bủp bê trên sofa, càng nhìn càng xấu.
Vân Thanh bật dậy dọn dẹp đồ đạc, nhét thẳng vào gầm giường cho khuất mắt!
Hoắc Hy Hy dương dương tự dắc đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm ba chữM Hoắc phu nhân” trên màn hình, hung dữ’ mắng chửi.
Muốn trở thành Hoắc phu nhân?
Con tiện nhân này cũng xứng? !
Cô ta xóa cuộc điện thoại, sau lưng cửa phòng tắm được mở ra.
Hoắc Cảnh Thâm vừa tắm gội xong, khoác chiếc áo choàng tắm màu đen, toàn thân toát ra sự lạnh lùng xa cách.
u Ai cho cô vào đây?”
Thấy Hoắc Hy Hy xuất hiện trong
phòng minh, vẻ mặt anh càng lạnh lùng hơn.
” Anh Tư, em biết anh ngủ khang ngon, mang hương an giấc sang cho anhr Hoắc Hy Hy mặc chiếc áo hai dây, nhẹ nhàng tiến sát vào người Hoẳc Cảnh Thâm.
Trên người cô ta tỏa ra hương nước hoa, mủi hương hết sức tầm thường, Hoắc Cảnh Thâm nhớ tới nhóc con kia ờ nhà, cô luôn mang hương thuốc nhè nhẹ….
“ A!” Hoắc Hy Hy bị đau kêu lên một tiếng, đôi bàn tay cứng nhắc của người đàn ông giữ chặt xương cổ tay của cô ta.
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hiện lốn sự lạnh lùng: “ Cô đơn, thì tìm vài người đàn ông tới với cô. Đừng buông thả ờ chỗ tôi.”
“ Anh dám nói vậy vởi tôi? Ị”
Hoảc Hy Hy bị sỉ nhục thay đồi săc mặt, vùng ra khòi tay của Hoãc Cảnh Thâm. Cô ta nhớ ra gì đó, tìm ra điện thoại, giọng điệu hết sửc mỉa mai,M Anh Tư, xem ra anh thật sự động lòng vởi con bé câm kia? Nhưng con tiểu tiện nhận kia không hề ăn chay, đã cắm sừng anh rồi!”
Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, vẻ mặt cười như không, bầu không khí xung quanh trong giây lát trở nên lạnh lẽo.
M Thì sao?”
Người đản ông nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt đó khiến Hoắc Hy Hy sờn cả da gà.
“ Em đã chụp lại rồi!” Hoắc Hy Hy
liều mình đưa vái tấm ảnh chụp trộm cho anh xem.
Lại là chiếc xe thể thao màu bạc….
Lại là người đàn ông kia.
Đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hơi nheo lại một cách nguy hiểm.
Nhóc con đó, vẫn còn học hư.