Đà cửu một con sói mắt trắng khinh bạc cô, xem như cô mù mắt!
Nhưng cồ không thể xuống tay giết người, để tên khốn nạn này ở đây tự sinh tự diệt vậy!
Rời khỏi hang động, Vân Thanh đội mưa vội vã trở về nhà, nhưng lại nhìn thấy hai chiếc xe hơi cao cấp ở ngoài cửa. Cô liếc nhìn biển số xe không khỏi cười nhạo trong lòng, đảy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy người mẹ kế Lý Ngọc Châu đã mười một nàm không gặp và cô con gái nhỏ của bà ta Vân Kiều Kiều.
Lý Ngọc Châu vừa nhìn thấy cô, lông mày đã dựng Gả lên, sự chán ghét bộc lộ trong lời nói.
“ Cũng xem như là đã quay về rồi, nha đầu chết tiệt mày mặc trên người quần áo của tên đàn ông hoang dã nảo thế? !” Hai tay bà ta chống vào eo, khuôn mặt nóng lòng thúc giục ra lệnh, “
Mau chóng thu dọn đồ đạc, cùng tao trở về Vân gia! Coi như phế vật mày may mắn, tứ thiếu Hoắc gia muốn lấy mày, con gà hoang như mày cũng có một ngày bay lên cành cao thành phượng hoàng!”
Hoắc gia là hào môn đệ nhất Bắc Thành, cơ hội gả vào hào môn thành phượng hoàng này, Lý Ngọc Châu sao có thể không để hai cô con gái của mình đi chứ?
Vân Thanh làm tư biết rõ, trong
này chắc chắn còn có âm mưu gì đó.
Vân Kiều Kiều ở bên cạnh mỉa mai: “ Mẹ, mẹ quên cố ta là người tàn phế vừa điếc vừa câm, chúng ta nói gì cô ta đều không nghe được! Đừng lãng phí thời gian nữa, để tài xế nhét người vào trong xe trực tiếp đưa đi!”
Trong đáy mắt Vân Thanh hiện lên sự lạnh lẽo thấu xương.
Cô năm đó vừa điếc vừa câm, còn không phải nhận món quà của mẹ con họ!
Nếu không phải cô may mắn gặp được vị sư phụ ở ẩn trong núi rừng, lấy lại thính giác và dây thanh quản, không thì cả đời này cô đều bị hủy hoại dưới tay bọn
Giờ họ tưởng rằng cô vẫn là bản thân nãm đó bị người người giẫm đạp, cũng thôi, cô sẽ tiếp tục giả vờ câm điếc, xem bọn họ rốt cuộc định giở mánh khóe gì.
“ Mấy người….mấy người
đừng ức hiếp người quá đáng, sẽ tạo ra báo ứng đó!” Bả ngoại vẫn luôn chăm sóc Vân Thanh tức tới mức toàn thân run rẩy.
Vân Thanh tiến lên phía trước nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cô không nổi giận.
Cô đợi 11 năm, người cùa Vân gia không tớl tìm cô, cô cũng sẽ tim bọn họ tính sổ!
Còn có mạ ruột cô Khương Như Tâm, mát tích đã 11 năm, không biết người Vân gia đã giấu ở đâu…… ’
Giờ đây, cơ hội chủ động đưa tới tận cửa, Vân Thanh đương nhiên phải nắm lấy.
Cô đi vào buồng trong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, thu dọn đơn giản một chút hành lí.
Trước khi rời đi, Vân Thanh dập đầu lạy bà ngoại ba cái, rồi cùng Lý Ngọc Châu bọn họ ngồi xe suốt đêm tới Bắc Thành.
ở bên kia, một đám lính thuê đứợc đào tạo tốt đã tìm thấy hangiđộng.
“ Tứ thiếu…”
“ Cút ra ngoài!” Người đàn ông trong hang động tức gỉặn.
Sau khi nuốt xuống viên thuốc thứ hai, thị lực của Hoắc Cảnh Thâm đã dần dần hồi phục.
Anh bây giờ gần như khoả thân toàn bộ.
“ Anh Tứ, anh mặc quần áo vào trước.” Lục Tu cũng cũng vừa quay đầu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của anh tứ như vậy, cố nặn ra một nụ cười, đưa quần áo sạch sẽ cho anh, “ Có phải anh gặp một tên biến thái nữ không?”
Hoắc Cảnh Thâm mặc quần áo vào, lạnh lùng lườm anh ta một cái: “ Lại muốn đi Châu Phỉ khai thác than?”