Lúc này Vân Nghiên Thư cùng với Vân Kiều Kiều bước ra từ phòng nghỉ ngơi.
Vân Kiều Kiều hôm qua đã bị đánh một cách không thẻ giải
thích được, bây giờ trên mặt vẫn là một bên xanh một bên tím, phấn phủ cũng không thể che lấp được, đứng cạnh người hào quang sáng chói Vân Nghiên Thư lại càng thêm buồn cười.
Vân Hiển Tông nhíu mày, ánh mắt chán ghét.
“Thứ mất mặt đáng xấu hổ! Hôm này lả ngày sinh nhật của chị mảy, lại dám làm ra cái quái dị gì vậy, mày xem tao trừng trị mày the nào!”
Vân Kiều Kiều dậm chân tủi thân, nhưng không dám cãi lại.
Thật sự là đụng phải quỷ, hôm qua đám người trói cô đều không điều tra được thân phận…cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng thế này mà thôi.
Vân Hiển Tông quay người xuống lầu nghênh đón những vị khách quý đó.
Vân Nghiên Thư vừa muốn đi theo, nhưng bị Lý Ngọc Châu kéo đến một gốc vắng vẻ bên trong.
“Video này và tin tức đó là thế nào? Con ở bên ngoài đã nhận tên tiện nhân Khương Như Tâm kia làm mẹ ruột rồi sao??”
Lý Ngọc Châu kim nén tức giận, móc ra đoạn video mấy ngày trước Vân Nghiên Thư trả lời phỏng vấn.
Vân Nghiên Thư vuốt lại mái tóc được chải chuốt cẩn thận, rõ ràng là xem như không có chuyện gì to tát cả.
“Cái này đều là nói đẻ cho người ngoài nghe, ai là mạ ruột của
con, chính con chẳng lẽ còn không rõ hay sao?”
ị
“Nhưng bây giờ tất cả mọi người ; bên ngoài đều coi con chính là ; con ruột của Khương Như Tâm.” I Lý Ngọc Châu không kiềm chế ; được mà cao giọng lên vài phần. !
Bà ấy ngậm đắng nuốt cay, nỗ lực cả đời nuôi dưỡng con gái hai mươi mấy nâm, giờ lại nhận kẻ ; tiện nhân mà cô ghét nhất làm ! mẹ! Cục tức này, Lý Ngọc Châu sao có thể nuốt trôi được.
Thấy Lý Ngọc Châu thực sự tức giận, Vân Nghiên Thư lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ, dịu dàng ngoan ngoãn, kéo tay bà ấy.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, mẹ cũng biết là Khương Như Tâm được biết đến là nhà chế tạo nưó’c hoa bậc thầy, trong giới chề
tạo nước hoa địa vị không phải tầm thường, con lần này tham gia giải đấu lớn người điều chế nước hoa có thể đứng đầu vòng loại thứ nhất cũng nhờ Khương Như Tâm chiếu cố rất nhiều!” Vân Nghiên Thư nhìn thấy vẻ mặt Lý Ngọc Châu có vẻ được thả lỏng rất nhiều, tiếp tục dụ dỗ: “Mẹ, mẹ nhẫn nhịn một chút, những điều này chỉ là tạm thời. Miễn là cha công nhận thân phận của con, đợi con thuận lợi kế thừa công ty thì hai mẹ con chúng ta sẽ không cần nhìn vẻ mặt người khác mà sống qua ngày nữa!”
Lý Ngọc Châu bị cô dụ dỗ dăm ba câu thi vui như mở cờ trong bụng.
“Đến lúc đó mẹ muốn con nói cho toàn thế giới biết, mẹ mới chính . là mẹ ruột của con!”
Vân Nghiên Thư ôm Lý Ngọc Châu, nũng nịu nói: “Điều này tất nhiên rồi, mẹ của con tốt thế này, vì con mà bỏ ra nhiều thứ như vậy, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”
ở chỗ Lý Ngọc Châu nhìn không thấy, Vân Nghiên Thư lại liếc mắt khinh thường.