Cuộc họp này kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, nhũng người điều hành trong phòng lúc nào cũng căng thẳng ngồi thẳng lưng, không dám buông L thõng, liếc mắt nhìn cái ghé chủ tọa cứng.
“… Cuối cùng, quý này so với cùng năm tăng 20%. Tứ gia, đây là toàn bộ số liệu.”
Giám đốc tài chính vừa báo cáo xong đã lau mồ hôi lạnh trên trán, chuẩn bị bước xuống.
“Cho ông đi rồi à?” Trên ghế chủ tọa, đôi môi tà mị của Hoắc Cảnh Thâm khẽ hé mỏ’, một luồng ớn lạnh vô hình ngay lập tức lướt qua mọi người ngồi dưới, không ai dám bộc phát I điều gì.
Đầu gối của giám đốc tài chính mềm ^nhũn ra, anh ta gần như quỳ xuống
“Tứ…Tử gia…”
Hoắc Cảnh Thâm nâng mi, ánh mắt sắc lạnh như đao mỏng, trờ thành ánh mắt cuối cùng như nghiền nát giám đốc tài chính, ông ta trực tiếp quỳ xuống.
Áp suất không khí trong phòng họp phút chốc giảm đến mức như muốn đóng băng, các giám đốc điều hành khác đồng loạt nín thờ, cắn răng chịu đựng chờ cơn bão ập đến …
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chỉ nghe một tiếng
“Ây ya—.”
k Bầu không khí ngột ngạt như bị xé
Vân Thanh dáng người mảnh mai xinh đẹp cầm hộp cơm bước vào, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, cô đi thẳng đến bên cạnh chủ tịch mà không thèm nhìn ai khác.
Hộp cơm trên tay cô đã được đặt trước mặt anh.
“Hoắc Cảnh Thâm, em đói rồi, tới đây tìm anh cùng ăn.”
« ỌỌỌ”
Các giám đốc điều hành choáng váng, đôi mắt của họ gằn như trố ra.
Người phụ nữ này từ đâu đến … Điên
rôi
sao?
Tim cái chết cũng không tìm cách này!
Tứ gia ghét người khác quấy rầy mình nhất là lúc làm việc …
Anh từ nãy giờ vẫn yên lặng đứng ở trong góc, một tia giễu cợt trong mắt Lưu Phong trong không trung như lóe lên, anh ta thả lỏng xương cổ tay, chỉ đợi Tứ gia lên tiếng, sẽ lập tức ném người phụ nữ cản đường!
Thế nhưng, cảnh tiếp theo khiến mọi người suýt rớt quai hàm.
Vị chủ tịch mặt lạnh lùng chăng những không gọi người đến lô cô ra ngoài mà còn nhẫn nại lãnh đạm nó “Ngồi bên cạnh ăn cơm trước, ngoan.”
Mọi người im lăng như thóc, nhưng chủ tịch lại sụp đổ trong im lặng…
Lão đại, ngữ khí của anh dỗ dành bạn gái là muốn gây ra như này?
Hon nữa, đối phương lại không thay đổi.
^‘ Khòng thế tạm du ng nửa tiéng sao7_
vui.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng một lúc, chưa kịp nói thì Vân Thanh đã nghĩ ra giải pháp cho cả hai.
“Thế này nhé…” Cô kéo qua ghế ngồi ở bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, híp mắt nhìn anh cười “Anh họp chuyện của anh, em đút cho anh ăn, cả hai đều không làm lỡ việc của nhau.”
Nói xong, cô hình như coi tất cả trong căn phòng này chỉ có anh thôi.
Vân Thanh quét mắt những người cấp cao xung quanh chớp mắt: “Các vị có ý kiến gì không?”
Hoắc Cảnh Thâm trên ghế chủ tịch.
Thế nhưng lại phát hiện chủ tịch của mình không hề lộ ra một chút sốt ruột, khuôn mặt lạnh lùng phù sương thậm chí còn ấm lên một chút, tuy rằng không thấy vui vẻ gì nhưng nhất định không có ý tức giận.
Đây là sự chấp thuận.
Họ mà dám có ý kiến con khỉ á….