Cố Tây Trạch đầy tức giận bước xuống lầu, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của Vân Thanh mảnh mai và xinh đẹp đang ung dung đứng ờ cửa, như thể đang đợi anh.
Cô trang điểm lớp phần màu hồng, mặc một chiếc váy bình thường nhất,
nhưng so sảnh VỜI oanh ca chim hot
cô lại vượt trội hơn, đẹp đến mức không thể rời mắt!
Cố Tây Trạch càng ngày càng cảm thấy mình thích Vân Nghiên Thư một cách điên cuồng!
Anh ta sải bước về phía Vân Thanh, chỉ vài bước ngắn anh, anh ta nhớ lại mỗi một chuyện cùng với Vân Thanh, tưởng chừng như cô và Vân Nghiên Thư không họp nhau, nhưng thật ra, mỗi một lần đều là Vân Nghiên Thư đang thách thức, cố ý nhắm vào cô.
Nhưng tất cả những chuyện này đều được Vân Thanh giải quyết từng cái một, cuối cùng biến thành trò hề mà Vân Nghiên Thư tự tát vào mặt mình!
Cô gái nhỏ trong trí nhớ của anh, người đã gọi anh là ‘Anh Tây Trạch’ đã thực sự trường thành, cô xinh đẹp và thông minh …
Quan trọng hơn, cô đáng lẽ phải là của anh!
Trong lòng cố Tây Trạch sinh ra cảm giác sâu sắc không nỡ.
“Thanh Thanh, em đến rồi!” Giọng điệu của anh ta có chút chua xót “Anh tường em thất vọng về anh đến nỗi sẽ không nhớ ngày sinh nhật của anh, cũng không muốn gặp lại anh.”
Vân Thanh nhàn nhạt nói “Có kì vọng k mời có thất vọng, mà tỏi đối vói anh J
bất luận anh làm gì, tôi cũng sẽ không thất vọng.”
Cố Tây Trạch lại giả vờ mạnh mẽ trước sự lạnh nhạt của cô.
“Xem ra em còn đang nổi giận với anh, nói lời giận dỗi với anh!”
I u «I
Người đàn ông này tại sao lại có thể tự mình cảm thấy hài lòng như vậy?
Nhưng trong giây tiếp theo, Vân Thanh đã tìm ra nguồn gốc khiến cố Tây Trạch tự tin trước những ánh mắt ngưỡng mộ của vô số phụ nữ xung quanh.
Quả nhiên là phụ nữ hư hỏng, cho rằng tất cả phụ nữ đều thích anh ta.
Vân Thanh nhếch môi mỉa mai, đưa một món quà: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tâm tình của cố Tây Trạch khẽ rung động, khi mờ ra thì quả thật bên trong có một tấm ngân phiếu, số tiền quá lớn khiến anh khống khỏi kinh ngạc.
“Đây là…”
“Nám ngoái, khi tập đoàn Vân gia vay tiền ngân hàng đã đem căn biệt thự làm tài sản thế chấp. Sau khi anh và Vân Nghiên Thư ờ bên nhau, thay cô ta chuộc lại biệt thự, nhưng cứng thư vẫn nằm trong tay anh. Tỏi sẽ mua lại nó tư anh VỚI giá môt nứa giá thi
trường.” Vân Thanh cười với anh ta “Anh Tây Trạch, anh sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ?”
Vân Thanh bước ra khỏi quán bar, xe của Tạ Lãng đã đợi sẵn bên đưò’ng.
Cô đi thẳng về phía trước, mờ cửa và ngồi vào ghế phụ.
“Lão đại, dồ tôi đã lấy được.” Tạ Lãng xé chiếc nơ trên đồ phục vụ đang cản trở, đưa cho Vân Thanh lọ nước hoa mà anh ta vừa lấy trộm từ túi sách của Vân Nghiên Thư.
Chai pha lê thủy tinh không nhãn hiệu, Vân Thanh tháo nắp chai ra ngửi, lúc đó lòng như gương sáng.
– Câu hồn hương.
Đúng như dự đoán, công thức bí mật tạo nước hoa đã nằm trong tay Vân Nghiên Thư.
Dù chuẩn bị không thành công lắm nhưng cũng quá đủ để quyến rũ một người đàn ông.
Ván Thanh nhét nước hoa vào trong túi, Tạ Lãng hỏi: “Lão đại, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Vân Thanh chưa kịp nói thi Lâm Vân Hạc đã gọi điện thoại vào trưóc.