Lảo phu nhản đi tới, lập tức bất lảy cô
không buồng, sợ buông tay thỉ cháu dâu sẽ mất.
“Thanh Thanh, có phải tiểu Tứ bắt nạt con, để con chiu ấm ức không? Con đừng bận tâm, nói với bà nội, bà sẽ chút giận cho con.”
Trong mắt lão phu nhân thật sự rất thương cô.
Mũi Vân Thanh có chút cay, cố nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Bà nội, có một số chuyện không thể ép buộc. Tứ gia, người trong lòng anh ấy không phải là con, con không thể chiếm vị trí của Hoắc pu nhân….”
“Vớ vẩn!” Lão phu nhân trợn to hai mắt tức giận nói: “Con là cháu dâu của ta! Ta muốn xem con hồ ly vô liêm sỉ nào dám bới móc cháu dâu của ta, con nói cho ta biết đó là
ai!”
Lão phu nhân run rẩy xắn tay áo lên, như muốn xé xác bên kia.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Vân Thanh không biết nên cười hay nên khóc, không biết nên giải thích thế nào với lão phu nhân rằng cuộc hôn nhân của cô và Hoắc Cảnh Thâm chỉ là trên danh nghĩa, nó vốn là họp tác.
“Bà nội, người Hoắc Cảnh Thám thích không phải con, đây là chuyện không bà không thể thay đồi. Nếu tim anh ấy đã không ở bèn con thì con ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng, con có thể làm cháu gái của bà, miễn là bà nhớ con, con sẽ quay về thảm bà!”
“Ta không thiếu cháu gái, con là cháu dâu của ta!”
Lão phu nhân như đứa trẻ bướng bỉnh, cố chấp không dồng ý, bà đột nhiên nghĩ ra cái gi, nghi hoặc hỏi Vàn Thanh “Con vừa
Inói, tiểu Tứ QÓ người phụ nữ nó thích rồi, nhưng không phải con? Mà con còn biết là ai?”