Đừng nói tới Tư Mộ Bạch, ngay cả Vân Thanh cũng sửng sốt.
Chung Li mà nổi điên thì thật sự không thể ngăn lại được.
“Tên khốn đó từ đâu tới mà bắt nạt Thanh Thanh nhà chúng tôi, tôi thấy anh hay lắm!”
Vân Thanh có thể rõ ràng cảm giác được áp lực thấp trên người của Hoắc Cảnh Thâm, ẩn chửa sát khí, ánh mắt như dao bảng “A Li, em đang đù với anh ta. Không sao.”
“Thật?” Chung Li không tin “Thanh Thanh, đừng sợ, nếu tên khốn này bắt nạt em thì cứ nói cho chị biết! Chị sẽ trả thù cho em!”
Tư Mộ Bạch bọn họ đều đã lớn, đon giản chỉ cần đem người đặt ờ trên vai: “Anh Tư, lần này, sẽ có một ngày anh tới tìm tôi.”
Nói xong, chỉ sợ Hoắc Cảnh Thâm sẽ tức giận, Tư Mộ Bạch không thèm quan tâm cú đấm đá của Chung y và trực tiếp đưa
người đi.
Làn da trắng bệch Hoắc Cảnh Thâm, vết máu trên mặt càng ngày càng lộ rõ.
Vân Thanh không nhịn được vươn tay vừa chạm vào, ảnh mắt của Hoắc Cảnh Thâm rơi trên mặt cô, lửa giận sắc bén lạnh lẽo giữa hai lồng mày còn chưa phai nhạt, nhìn có chút đáng sợ.
“… Tôi thay Chung Li xin lỗi anh.”
Hoắc Cảnh Thâm cười lạnh một tiếng, không chút tư vị nào mở miệng “Quả nhiên là bạn của cô.”
Giống nhau… vỏ pháp.
Đa số đều là bị Tư Mộ Bạch làm cho quen!
Tiết mục của Chung Li, Vân Thanh khồng dám gảy chuyện nữa.
Hoắc Kiến Thâm đưa cô ra khỏi quán bar, một chiếc limousine màu đen đã đợi sẵn bên đường.
Hàn Mặc đứng ờ cửa xe, nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm đi ra cùng Vân Thanh.
Hoắc Cảnh Thâm đặt Vân Thanh ngồi ở ghế sau, thuận tay cỏi áo khoác ngoải.
“Chờ trong xe.” Khẩu khí của anh không tốt.
Vân Thanh nghĩ rằng anh ta đến tìm Chung Li trả thù, thế nên cô ôm chặt cánh tay của anh, chết cũng không buông ra.
“Anh đi đâu?” Hoắc Cảnh Thâm bị dáng vẻ lười biếng của cỏ làm cho buồn cười, lửa giận liền tiêu tan.
“Tôi quên gọi đồ. Ngoan ngoãn đợi tôi.”
Cô mơ hồ: “Không tìm Chung Li tính sổ sao?”
Hoắc Cảnh Thâm xoa đầu cỏ, có chút bất lực: “Không.”
Tìm Chung Li làm gì?
Món nợ này đương nhiên là của Tư Mộ Bạch …
Vân Thanh nhẹ nhàng buông tay, nhìn Hoắc Cảnh Thâm quay trờ lại quán bar.
“Huênh hoang!” Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên từ hàng ghế đầu.
Vân Thanh nhìn kỹ lại, ngoài Hàn Mặc ờ ghế phụ còn có một ngưòi khác, chính là Lưu Phong.
Vân Thanh tâm trạng bực dọc, liền đấm vào phía sau đầuanh ta một cái.
“Cô làm gì vậy?!” Lưu Phong không ngờ cồ gái này lại lỗ mãng như vậy, tức giận quay đầu nhìn cô.
Vân Thanh vẻ mặt vô tội: “Tôi nhìn thấy trên đầu anh có một con muỗi đang bay.”
“Ai ya, lại một con nữa!” Cô ra hiệu gio’ tay muốn đánh một lần nũ’a, Lưu Phong co người lại theo phản xạ có điều kiện, dẫn tới đến vết thương trên mông, nhăn mặt đau đớn.
Vân Thanh nhận thấy sự kỳ lạ của anh ta. nhìn xuống thì thầy dưới mông Lưu Phong có một cái đệm.
Hàn Mặc nói: “Phu nhản, đừng có chọc anh ta. Anh ta bị phạt 20 roi vì xúc phạm cồ, lưng và mông đều bầm nát…”
“Câm miệng!” Lưu Phong tức giận “Đó là tôi sẵn sàng chịu phạt, Tử gia khỏng phạt tỏi vì người phụ nữ này!”
Vân Thanh hơi giật mình.
Đáng ra là cái đêm khi Hoắc Cảnh Thâm say rượu, Lưu Phong muốn làm gì đó, nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm ngăn lại.