Veronica giật mình, mỗi lần thấy người em của minh cười như vậy, cỏ cảm thấy rắt sợ…
Cô đặt ly xuống, ung dung bước lẽn phía trước.
“ Anh Tây Trạch.” Vân Thanh nở nụ cười ngọt ngào, chiếc váy dài trên người cô được đính kim cương vô cùng tinh xảo, dưới ánh đèn càng thêm lộng lẫy, như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời.
Cố Tây Trạch ngẩn người mất một lúc, dường như nhìn thấy Vân Thanh lúc nhò, ờ phía sau chạy đuổi theo anh ta, không đuổi kịp, liền ngoan ngoãn gọl một tiếng “ anh Tảy Trạch…”
Tuồi bé thơ, cồ nhóc đó chính là ánh sáng trong lòng anh…
Cố Tây Trạch hoài niệm, đi về phía Vân Thanh.
“ Thanh Thanh, hốm nay anh có hơi nặng lời…”
Tát một cái rồi nói lời xin lỗi?
Với sự do dự thiếu quyết đoán này cùng tính cách thất thường sáng nắng chiều mưa của cố Tây Trạch chẳng trách lại bị Vân Nghiên Thư chi phối.
Anh ta cần một vị thuốc mạnh hom.
Vân Thanh cười ngọt ngào: “ Không sao, em có mang quà đính hôn tới tặng anh.” Nói rồi, cô lắy ra một phong thư trong túi
xách.
“ Đây là gì thế?” cố Tây Trạch nhận lấy, tò mò, mong chờ mờ nó ra, bên trong là hai đơn điều trị ở nước ngoài!
Cố Tây Trạch xem thật kĩ, anh ta đứng sững ờ đó. Khuôn mặt anh tuắn ngay lập tức biến sắc, sự tức giận, cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng anh… cố Tây Trạch nắm chặt đơn điều trị, bàn tay run lên.
ị “ Anh Tây Trạch!” Vân Nghiên Thư thay xong trang phục từ trên đi xuống, nhìn thấy Vân Thanh và cố Tây Trạch đứng cùng nhau, vô cùng thân thiết, con tiện nhân Vân Thanh còn cười với cố Tảy Trạch, không chỉ vậy nó còn đưa cho anh thứ gì đó.
*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.cом
Con hồ ly tinh này quả nhiên muốn câu dễn Cố Tây Trạch!
Vân Nghiên Thư vừa giận vừa tức, xách váy chạy đến.
Đúng như dự liệu, cố Tây Trạch quay người, ảnh mắt hung dữ, anh ta chẳng nói lời nào, nắm chặt cánh tay Vân Nghiên Thư kéo cô ta lên lầu.
Mấy nhà báo nhanh nhạy đã đánh hơi thấy gì đó, nhanh chóng vây xung quanh.
“ Cố tổng, nghi lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, cậu còn đưa Vân tiểu thư đi đâu…”
“ Hủy tiệc đính hôn ngày hôm nay!” Mặt cố Tây Trạch tối sầm lại, kéo Vân Nghiên Thư lên lầu.
Cả hội trường bàn tán ầm ĩ.
Hủy tiệc đính hôn? !
Lý Ngọc Châu hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.
Tây Trạch ơi…”
“ Cút ra!” Cố Tây Trạch quay lưng lại với ống kính, tức giận nhìn trừng trừng Lý Ngọc Châu, “Hai mẹ con cô đúng là cùng một giuộc!”
Cồ ta như chết lặng, cố Tây Trạch trước giờ chưa từng tức giận với cỏ như vậy, vẻ mặt anh hết sức đáng sợ…
“ Anh Tây Trạch…”
Vân Nghiên Thư chưa nói hết, đã bị cố Tây Trạch tát một cái ngã thẳng xuống đất, cô ta bị đánh tới mức xây xẩm mặt mày, nước mắt chảy xuống, vô cùng đáng thương.
“ Anh Tây Trạch, sao anh nỡ đánh em chứ? Có phải chị em nói gi với anh không?
!”
Nhắt định là con tiện nhân Vân Thanh dánh chết đó! !
“ Chuyện tốt mà cồ làm, còn sợ người khác nói ra? !” cố Tây Trạch giận dữ’, đỏ mặt tía tai, tới hít thờ cũng hết sức nặng nề. anh ta ném mấy tờ giấy trong tay xuống trước mặt Vân Nghiên Thư.
Vân Nghiên Thư cúi đầu nhìn qua, cô ta ngay lập tức nhận ra đây là cái gì, ngay khi đó sắc mặt trắng bệch, dường như bị ai đó cướp đi một nửa sinh mạng, ngã bệt xuống đất.
Dưới lầu, cũng là một đám lộn xộn.