Vân Thanh bị chọc tức điên lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Cô định mở miệng nói điều gì đó, nhưng vào giây phút ấy, điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm rung lên.
Hai người ở rất gần nhau, nên khi Hoắc Cảnh Thâm rút điện thoại ra, Vân Thanh dương nhiên nhìn thắy tên người gọi hiện
lên— Hai chữ “Dĩ Nhu” khiến lòng cô đau nhói.
Hoắc Cảnh Thâm không kiêng kỵ cồ đang ở đó, bắt máy.
“ Cảnh Thâm.” Ghế sau xe rất yên ắng, giọng nói của dịu dàng của người con gái từ trong điện thoại vang lên, mang theo sự nũng nịu thân mật, “ Hai ngày nay tim em lại có chút khó chịu…”
Hoắc Cảnh Thâm cau mày: “ Phải nghe lời bác sĩ, phối hợp điều trị, không được cứng đầu.”
Vân Thanh ngồi bên cạnh anh, nhìn rõ sự lo lắng trên khuôn mặt Hoắc Cảnh Thâm…
Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút châm biếm, những chuyện cô làm cho anh, dường như cháng có chút ý nghĩa nào.
“ Dừng xe!” Cô lạnh lùng lên tiếng, dùng sức vỗ vào tấm chắn.
Hoắc Cảnh Thâm khó chịu cau mày, một tay nắm chặt cồ tay Vân Thanh: “ Lảm loạn gì vậy?”
Tần Dĩ Nhu trong điện thoại đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói, cô im lặng một lúc, rồi cười: “ Là Vân tiểu thư đang ở bên cạnh sao?”
Vân Thanh bỗng nhiên có cảm giác chột dạ như thể tiểu tam bị chính thát bắt được.
Cô cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay của Hoắc Cảnh Thâm, nhân lúc anh đau, cồ lấy sức mở khóa cửa xe.
“ Hàn Mặc, dừng xe!” Hoắc Cảnh Thâm nhận ra cô muốn làm gi, ngạc nhiên cắt tiếng.
Xe phanh gấp, dừng bên lề đường, đúng lúc đó, Vân Thanh mở cửa xe bước ra ngoài, cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn
lại.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng dáng người con gái đang lẩn tránh, mặt tối sầm lại.
“ Cảnh Thảm, sao vậy?” Giọng nói án cần
Hoắc Cảnh Thâm nhìn lại, lướt qua dấu ràng còn chút máu trên cổ tay mình.
Đúng là chó con mà!
Anh khồng trả lời câu hỏi của Tần Dĩ Nhu, giọng nói nhẹ nhàng: “Phải nghe lời bác sĩ phối hợp điều trị, thời gian này anh rắt bận, sau này có chuyện gì, em cứ liên hệ trực tiếp với Trần Mặc.”
Tần Dĩ Nhu im lặng vài giây, giọng nói dịu dàng trả lời, “ Em biết rồi. Vậy em không làm phiền anh nữa, nhưng anh phải hứa với em, sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt. Khi em trở về nước, anh phải tới đón em.” Giọng cô ta nũng nịu.
Hoắc Cảnh Thâm không đáp lời, anh nhìn ra ngoài cửa sồ, đôi mắt lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng có cảm giác cảnh cáo, không dễ nhận ra,’ Em dưởng bệnh cho
nhũng chuyện em không nên
bận tảm,
thì đừng suy .nghĩ nhiều.”
Tần Dĩ Nhu đương nhiên biết hàm ý trong câu nói của anh.
Cô ta mím môi: “Cảnh Thâm, em chỉ quan tâm anh…”
“ Đừng để anh biết được em còn điều tra tin tức của Vân Thanh.” Hoắc Cảnh Thâm ngắt lời cô, giọng điệu nóng nảy, “Anh không muốn nhắc nhở em lần thứ hai.”
Chuyện cô có tai mắt bên cạnh anh, mấy năm nay Hoắc Cảnh Thâm đều mắt nhắm mắt mở cho qua, đây là lần đầu tiên, anh cảnh cáo cố như vậy…Vì một người con gái vừa mớl xuất hiện được vài tháng!
Tần Dĩ Nhu nỏ’ nụ cười dịu dàng.
“…Em biết rồi.”
Cô ta biết, người con gái đó, còn khó xử lí hơn cô dự liệu.
Hoắc Cảnh Thâm ném điện thoại xuống, vết cắn trên cổ tay có màu tím nhạt, trên nước da nhợt nhạt của anh còn hiện rõ hơn, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Nhóc con này, cắn đau thật.