Thích một người đi chảng nữa, cô cũng có lòng tự trọng của mình.
Cô có thể chủ động, có thề theo đuổi, nhưng tuyệt đối sẽ không rẻ mạt tới mức trờ thành tiéu tam…Càng huống hồ cả đời này cô ghét nhắt chính là tiểu tam!
Vân Thanh im lặng đặt điện thoại về chỗ củ, bước ra khỏi phòng bệnh, cò không rời đi, mà tới phòng thuốc bí mật mở riêng cho Hoắc Cảnh Thâm.
“ Cồ chủ?” Lâm Vân Hạc đang ờ trong phòng nâu thuốc, thấy Vân Thanh xuất hiện nên có chút bất ngờ.
Vân Thanh lướt qua những dược liệu đế
I trên bàn, nhìn theo dược tính, liền biết đều chuẩn bị cho Hoắc Cảnh Thảm…
Cơ thể anh, thật sự kiệt sức rát nhanh.
Vân Thanh lấy ra một binh thuốc nhỏ màu đỏ đưa cho Lâm Vân Hạc.
“ Cái này, làm thuốc dẫn cho anh ấy. Một lằn mười hạt, dùng hết ông tới tìm tối lấy thêm.”
Lâm Vân Hạc lẩy ra một viên thuốc, ngửi thử, như thể lấy được báu vật, đỏi mắt sáng rực lên.
“ Đây là viên thuốc Ninh Hương chỉ có minh Lão các chủ mới có! Nghe nói là bảo bổi của Y Thần Các không truyền ra ngoài, cô chù sao cô có…” Lâm Vân Hạc chưa nói hết lời, đột nhiên sắc mặt thay đổi, viên thuốc Ninh Hương này ông ta đả may mắn nhận được một viên, cũng có nghiên cứu
qua, nẳm chắc nó trong lòng bàn tay, ông la nhớ viên thuốc Ninh Hương màu trắng, nhưng những viên thuốc trong bình mà Vân Thanh đưa đèu màu đỏ, bên trong còn có những thứ khác nữa…
Lâm Vân Hạc bất chọt nhặn ra điều gì đó, kinh ngạc nhln sang Vân Thanh, khó mà tin nổi: “Cô chủ, bên trong cô có thêm cả…”
“ Máu dàu tim của lôi.” Vân Thanh thản nhiên tiếp lời, “Từ nhỏ. tôi đả đưoc thầy cho uống rất nhịều thần dược, thể chất đặc biệt, máu đầu tim của tôỉ, sẻ là thuốc dẫn tốt nhắt.”
Cô nói hời hợt, nhưng lắy máu đầu tim không phải chuyện dễ dàng…Hơn nửa cả bình mười viên thuốc Ninh Hương, lấy máu của cô ỉám thuốc dẫn, khiến màu thuốc biến thảnh mảu đỏ…ở dây có biết bao giọt máu chứ.
Lâm Vân Hạc không dám nghĩ lúc lấy thuốc dẫn, sẽ đau đớn thế nào.
“ TÔI nói rồi, sẽ không để anh ấy chết, anh áy nhất định phải sống.” Vân Thanh nhẹ nhàng nói.
Ánh trăng ngoài cửa sồ chiếu lên thân người cô tựa như phủ một lởp sương bạc, có một loại cảm giác cố chấp ngang bướng.
Nhưng cỏ cũng chỉ có thể làm tới bước này.
Tình yêu của cô dành cho Hoắc Cảnh Thâm, cũng chỉ có thể tới đây thôi…
Vân Thanh không tới bệnh viện nữa, Hàn Mặc không biết chuyện này, vẫn báo cáo tin về Hoắc Cảnh Thâm cho cô nghe.
Cô không trả lời.
Nhưng có Lâm Vân Hạc ỏ’ đó, ít nhất có thể đảm bảo Hoắc Cành Thảm uống thuốc đúng giờ.
Thế là đủ rồi.
Lúc sau cô bất ngờ nhặn được một tin nhắn.
— [Thanh Thanh, anh là cố Tây Trạch. Tối nay em có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một lát.]
Vân Thanh nhếch miệng, góc nghiêng ngược chiều ánh sáng trông vừa lạnh lùng
vừa xa cách, cô nhắn lại một chữ: [ Được.]
Cố Tây Trạch nhanh chóng gửi thời gian và địa điểm tới, rồi gọi điện thoại cho cô.
“ Thanh Thanh, anh tới đón em có được không?” cố Tây Trạch nhíu mày, cố gắng đé giọng nói của bản thân nghe không có sự chán ghét, phiến diện. “ Nhưng nghe nói Hoắc gia của Ngự Cảnh Viên kia, dường như có chút kỳ quặc, cũng không thích người ngoài tới thăm…”
Tiếng xấu của Hoắc Cảnh Thâm ở bèn ngoài thật sự đã lan xa.
Thật kì lạ, trong giới thượng lưu ở Hoàng Thánh, hầu như không có ai nhìn thấy gương mặt thật sự của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng tất cả mọi người đều biết anh.
Ngoài việc sức khỏe không tốt, thì không có bất cứ lời đồn đại nào về Hoắc Cảnh Thâm.
Đây chỉ đơn giản là tin đồn thất thiệt, hay là do anh cố tình tạo ra?
Vân Thanh thoát khỏi những suy nghĩ đó, để bản thân không nghĩ tới Hoắc Cảnh Thâm nữa.