Hoắc Cảnh Thảm cau mày, ánh mắt gân như bùng cháy, ý định ngàn cản rất rõ ràng.
Vân Thanh mỉm cười.
Dù không thích cô nhưng ít nhất anh cũng thực sự quan tâm đến việc bảo vệ cô.
“Hoắc Cảnh Thâm, nghe cho kỹ, tôi thích anh. Cho dù không thích tôi, tôi cũng thích anh. Tôi sẽ không để cho anhxảy ra chuyện.”
Lúc này, cô dường như dột nhiên hiểu được Mậc Từ.
Nếu thích một ai đó thì nói gì cũng xứng đáng sao?
Hoắc Cảnh Thâm trán nổi gân xanh, lại không cử động được, chỉ có thể nhìn Vân Thanh rời hang động, dùng cỏ dại che kín cửa hang.
Cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, vượt qua giai đoạn tê liệt cơ, Hoắc Cảnh Thâm đột rút chiếc kim bạc trên cổ, đứng dậy loạng choạng đi về phía cửa hang thi một tiếng hổ gầm đột ngột vang lên ngoài hang động.
Con hổ trắng phát hiện mùi xông vảo, nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm thì ngoan ngoãn như một con mèo lớn, vẫy đuôi bám vào chân.
Hàn Mặc đi theo mọi người, nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Cảnh Thâm, trong lòng kinh hãi và căng thẳng.
“Tứ gia….”
“Đi tìm phu nhân của ngươi!” Hoắc Cảnh Thâm không cho anh ta cơ hội nói, trên người toát ra tàn nhẫn đáng sợ, trầm mặc nhìn con hổ dưới chân “Mày cũng đi!
Vừa dứt lời, ngẩng đầu liền nhìn thây Vân Thanh dáng người mành khảnh, nhò nhắn vội vàng chạy lại, cô chen Hàn Mặc ra rồi lao thẳng về phía con Rust bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm….
“Rust bảo bổi à~ tao nhớ mày nhiều lắm!” Vân Thanh đã lâu không gặp Rust, liền vui vẻ liếm liếm đầu cọp của Rust như một con mèo, Rust nhe răng, anh muốn hét lên để chứng minh uy vũ, lại bị chủ nhân cùa nó lạnh lùng với cái nhìn cảnh cáo, uy vũ biến mất.
Nó khồ quá mà, chỉ có thể diễn nét cưng chiều.
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm lúc này ảm đạm đáng sợ, không khí
xung quanh dường như bắt đầu đóng bàng.
Vấn Thanh xấu hồ bò tay hổ xuông “Tôi đã đánh lạc hướng dẫn đoàn người đi rồi …”
Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, kbồng nói lời nào, cảm giác ngột ngạt áp chế ập đến.
“Tôi không bị thương, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh…” Vân Thanh cảm thấy có chút áy náy “Vừa nãy tôi lấy kim đâm vào ngưò’i anh chỉ để tiện bôi thuốc cho anh. AI bảo anh không cho tôi CỜI quần anh … “
“Câm miệng” Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Hàn Mặc, đi xử lý đám người đó!”
“Không cần!” Vân Thanh nhanh chóng ngăn lại, tiếp xúc với khuôn mặt băng giá của Hoắc Cảnh Thâm, cồ trực giác thấy đại ma vương này thực sự bị cô chọc tức rồi.
Cô rất biết điều, nhẹ giọng hỏi anh: “Để tự tôi glặi quyết được không?”
Hoắc Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn cô, lửa giận trên mặt khống hề biến mất, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi kéo dài không thể tan biến.
Có lúc, anh ta muốn xử lí cái cô gái vô dụng này!
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, kìm nén khí tức, xoay người rời đi không nói lời nào.
Vân Thanh nhanh chóng đi theo.
Núi này quá dốc khiến ô tô không thể lái được, một chiếc trực thảng lượn lờ bên ngoài.
Lưu Phong đang đứng bên cạnh trực thăng đỡ Hoắc Cảnh Thâm lên.
Vân Thanh đương nhiên định đi theo, nhưng lại bị Lưu Phong ngàn lại, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt rất không thân thiện:
“Vân tiểu thư, Hàn Mặc sẽ đưa cô trờ về Ngự Cảnh Viện.”
Anh ta thậm chí phu nhân cũng không muốn gọi.
Người phụ nữ này chỉ đơn giản là một kẻ vô tích sự, người nhà Tứ gia gặp cô ta cũng chẳng có gì tốt đẹp!
Vân Thanh mặc kệ anh ta, nhìn Hoắc Cảnh Thâm ờ trong trực