Càng không tới mức, cô bị hại vừa câm vừa điếc, mẹ sống không bằng chết!
Vân Thanh không thèm để tâm tới anh ta, bước qua, nhưng lại bị Cố Tây Trạch nắm chặt tay.
Anh ta tức tối, cổ gắng kiềm chế cơn tức giận: “ cồ phần của Vân gia vốn dĩ nên thuộc về Nghiên Thư, cô ấy đều đưa hết cho em, ờ đâu cũng đều nhường nhịn người chị gái là em! Cô ấy không nợ em. Vân Thanh, em đừng có mà quá đáng!”
Vân Thanh vốn dĩ muốn ném anh ta qua một bên, nhưng nghe được lời này của Cố Tây Trạch, cô ngược lại cảm thấy vui mừng.
“ Đây là lời mà Vân Nghiên Thư kể cho anh nghe?”
cố Tây Trạch có một gương mặt ôn hòa, anh tuấn.
Nhưng giây phút đỏ anh ta đã cau mày, căm ghét nhìn chằm chằm cô. /
“ Những chuyện em làm còn cần Vân Nghiên Thư nói sao? Vì tiền, em bằng lòng gả tới Ngự Cảnh Viên, kết hôn cùng một tên bệnh lao sắp chết! Còn giả câm giả điếc đáng thương, lấy đi cổ phần trong tay Vân Nghiên Thư!” cố Tây Trạch đếm ra “những tội trạng” của cô, trong mắt anh ta, cô hết sức quá quắt.
Cố Tây Trạch nhớ lại, sao hồi nhỏ bản thân lại có những suy nghĩ hoang đưòng đến vậy, sau này lón lên muốn lấy người con gái
này làm vợ!
Cho dù là “ con quỷ bệnh lao” hay chữ “chết”, đều khiến Vân Thanh giật mí mắt.
Hoắc Cảnh Thâm không thể sống lâu là sự thật, nhưng giờ nghe thấy người khác rủa anh như vậy, trong lòng cô thấy vô cùng khó chịu.
“ Xin Cố tiên sinh nói năng cẩn thận một chút, con quỷ bệnh lao trong lời nói của anh là chồng tôi.” Cô lạnh lùng vung tay ra khỏi tay của cố Tây Trạch, “ Đừng để tôi nghe thấy anh mắng anh ấy nửa chữ nào nữa.”
Từ khi gặp mặt tới giờ, cho dù anh tức giận thế nào, Vân Thanh cũng chỉ ra vẻ lạnh nhạt, giờ vừa nhắc tới con quỷ bệnh lao ở Ngự Cảnh Viên, cô lại tức giận.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mang theo sự bực tức trước mặt, trong lòng Cò Tây Trạch như bị ai đâm một nhát, tức tối mà mỉa mai: “ Sao nào? Người phụ nữ tham của như cô, giờ còn định một miếu thờ cho mình sao? Hoắc Cảnh Thâm không sống nổi hai tháng nữa, cô chờ mà ở góa đi! Vì tiền mà giẫm đạp bản thân, đây chính là kết cục của cô!”
“ Bốp—”
Vân Thanh không nhịn nổi nữa, một cái bạt tai giáng xuống mặt anh ta.
Cô dồn hết sức vào cái bạt tai này, đánh tới mức lòng bàn tay cô cũng sưng đỏ lên.
Trên mặt cố Tây Trạch hẳn rõ dấu vết 5 ngón tay, anh ta lớn
đến vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh, sắc mặt tái dần.
“ Cô dám đánh tôi?”
Vân Thanh còn chưa kịp nói, ở phía sau, đã vang lên một giọng nói trầm lạnh nhạt.
“ Sao chứ? Đánh cậu còn cần chọn ngày lành tháng tốt sao?”
Vân Thanh lạnh sống lưng, không hề quay đầu.
Tiếng bước chân chậm rãi cùa người đàn ông ngày càng gần, dừng lại ở bên cạnh người cô.
Vân Thanh dường như cảm nhận được hơi thờ của Hoắc Cảnh Thâm, lạnh lùng mạnh mẽ, mang theo sự áp bức lớn.
Cố Tây Trạch cũng coi như đã
nhìn thấy cảnh tượng lớn, không biết vì sao lại bị khí thế cùa người đàn ông trước mắt đè nén.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Những nhân vật có tiếng tăm trong Hoàng thành anh ta hầu như đã gặp qua, không có người này, không biết là tên trai bao từ đâu tới.
Cố Tây Trạch ra vẻ quý công tử, khiêm nhường cau mày nói: “Loại con gái này không đáng đề anh bênh vực đâu.”
Một tay Hoắc Cảnh Thâm ôm chặt eo Vân Thanh, anh dáng người cao, khi đôi mắt rủ xuống nhìn người, không cần nói, cũng để lộ ra vài phần khinh thường, như thể người trưó’c mặt chỉ là rác rười.
Cơn phẫn nộ cùa cố Tây Trạch bị khơi dậy.
Anh ta dùng lực nấm chặt tay, mói có thề đè nén con tức giận.