Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 113





Vân Thanh dẫn dắt từng chút “Một khi bí mật của Vân Nghiên Thư bị bại lộ, Vân Hiển Tôn sẽ không thể dung thứ cho cồ ta.”

Mặc Từ như nghe thấy một câu chuyện cười, chế nhạo một cách mỉa mai: “Nếu Vân Hiển Tốn biết thân phận thực sự của Nghiên Thư thì sao? ông ta sẽ không dám xúc phạm Nghiên Thư!”

Câu nói này khiến Vân Thanh càng ngày càng chắc chắn, Vân Nghiên Thư nhất định không đơn giản, thậm chí cô ta còn có một bí mật mà Vân Hiền Tôn không biết.

Mặc Từ dường như cũng nhận ra sự hớ hênh của anh ta, anh ta từ chối nói bết cứ điều gì sau đó.

Vân Thanh cũng không quan tâm, đề lại số điện thoại của minh.

“Nếu anh đổi ý muốn sóng, hãy nhờ người gọi cho tôi.”

Sau khi rời khỏi trại giam, Vân Thanh đứng dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn số của Hoắc Cảnh Thâm trong danh bạ, do dự một hồi, không nhịn được liền gửi một tin nhắn: [Bà nội hỏi anh, khi nào anh về?]

Đợi một lúc, vân chưa trả lời.

Vân Thanh mím môi, ngay cả hộp tin nhắn cũng xóa hết, sau đó cô lục lại trí nhớ bấm ra một dãy số.

Khu vực không xác định, không thề theo dõi.

Chuông reo một hồi lâu mới có người nhắc máy, giọng nam rắt bắt tai dễ chịu, kinh ngạc tâm hồn, cũng khiến người ta yẽn tâm

“Tiểu Vân?”

Vân Thanh có thể nghe được tiếng pháo gầm thét ở đó, ước chừng vẫn còn người ở chiến khu.

Cô nói ngắn gọn: “Anh Chín, tôi muốn nhờ anh giúp tôi kiểm tra

một người…”

Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Vân gia.

Vân Hiển Tôn quét đi hết những khó chịu dồn nén trong thòi gian này, khuôn mặt của ông ta tràn đằy hồng hào.

“Được, Nghiên Thư à, cha biết con sẽ không làm ta thất vọng!”

Vân Hiền Tôn lúc này nhìn Vân Nghiên Thư bằng ánh mắt vỏ cùng yêu thương, như thề ông ta đang nhìn một cái cây hái ra tiền “Con và cậu chủ nhà cố gia đến vởi nhau khi nào vậy? Ngay cả cha cũng giấu?”

Cố gia danh tiếng lẫy lừng, con trai duy nhất cố Tây Trạch là một trong những công tử giỏi nhất ờ Bắc Thành.

Không thể ngờ rằng mình, nó lại trở thành con rể của minh!

Leo lên cây lởn của cố gia, giá trị của Vân gia tự nhiên sẽ tàng theo thủy triều lên, cồ phiếu của công ty sẽ không ngừng tăng giá.

Vân Hiển Tôn cười đến híp cả mắt.

Vân Nghiên Thư mím môi có vẻ hơi ngại ngùng: “Con và anh Tày Trạch quen biết nhau ờ nước ngoài, tính ra là được hơn nữa năm. Con vốn dĩ muốn tìm thời điềm thích hợp dế nói VỚI cha… Nhưng khống ngờ, lại công khai trong hoàn cảnh như thế này.”

“Được rồi, đừng buồn nữa. Kiều Kiều số của nõ cũng đã như vậy, hung thủ cũng đă bị bắt. Cũng coi như cho nó một niềm an ủi.”

Vân Hiển Tôn không cảm thấy buồn khi chuyện mất đi con gái còn không bằng làm nên chuyện, điều quan trọng nhất lúc này là đề Vân Nghiên Thư giữ chặt cái chân lớn của cố gi.

“Nghiên Thư, con và Tây Trạch đã quyết định đính hồn, sau này Vân gia và cố Gia sẽ là người một nhà rồi.”

Vân Hiền Tốn suy ngẫm một lúc, cân nhắc nói: “Hay là thế này, tối mai ta sẽ đích thân tồ chức yến tiệc ờ Vọng Nguyệt Lâu, mời mọi ngưòi đến dùng bữa, chúng ta mới tư cách là người lớn trong gia đinh sẽ bàn bạc chuyện đính hồn của hai đứa.”

Vân Nghiên Thư rất vâng lời.

“Nghe theo cha hết.” Cô ta nhớ ra điều gi đó, có chút ảy náy nói

“Trước đây con đã làm sai với chị Vân Thanh, hay là lần này dùng cơm với Cố gia, cũng sẽ mời cô ắy. Điều đó cũng khiến cố gia xóa bỏ những người khác hiểu lầm về bất hòa nội bộ của Vân gia ta.”

Cô ta nhắt định báo thù khi đã bị con khốn Vân Thanh đó chà đạp hết lần này đến lần khác, cho cô biết ai sẽ là người cười đến cuối cùng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv