Anh dừng lại một chút, quay đầu lại, nhưng mất cảnh giác vởi một cái tát vào mặt anh ta.
Chát—–‘
Hoắc Cảnh Thâm kiềm chế bản năng bạo lực ngay lúc đỏ, bất ngờ nhận được cái tát.
“Tứ gia!” Lưu Phong xuất hiện thì liền nhln thấy cảnh này, lúc này trong mắt Vân Thanh tràn đầy sát
khi, anh ta chạm vào con dao con bướm trên thắt lưng.
Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Thâm nhìn lạnh lùng quét tới, sự ngàn cản đã buộc Lưu Phong phải dừng lại tại chỗ.
“Thật dũng cảm…” Đôi mắt của Hoắc Cảnh Thâm rơi vào khuôn mặt cùa người trước mặt “Anh thật sự cho rằng tôi sẽ không giết anh sao?”
Người đàn ông này luôn nói năng tàn nhẫn, nhưng trong hành động lại luôn làm cô hiểu lầm …
“Hoắc Cảnh Thâm, tôi không biết anh đối xừ với những người phụ nữ’ khác một cách tùy tiện như thế nào … Nhưng tôi không phải loại phụ nữ mà anh có thể vứt bỏ sau khi hôn xong.”
Tay Vân Thanh bên hông chậm rãi nắm chặt, cỗ nhìn vào dôi mắt đen của anh và nôi: “Nếu anh không thích tôi, hãy tránh xa tôi ra một chút. Nếu không, lần sau, mọi chuyện sẽ không đơn giản như một cái tát vào mặt!”
Nói xong, cô đi thẳng qua anh, thẳng lưng gầy guộc … có chút chói mắt.
Hoắc Cảnh Thàm hơi nheo lại đôi mắt đen láy, vươn tay nắm lấy cánh tay cô.
Vân Thanh sững sờ, quay đầu lại, dưới ánh trảng, trong mắt hiện lên một chút hi vọng.
Hoắc Cảnh Thâm đã thấy rõ ràng.
Cô đang chờ anh phán bác, chờ anh giải thích … Thậm chí, đợi
anh hỏi một câu, cố phải cô động lòng hay không?
Sự khô khan vừa mới biến mắt trong lòng bỗng chốc trờ nên cuồng nhiệt và hoang dại.
Hoắc Cảnh Thàm tránh đi đôi mắt tràn đầy chờ mong, anh buông tay ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Sè không có lần sau.”
”… Vậy thì tốt rồi.” Ánh mắt Vân Thanh hoàn toàn mờ mịt, cô xoay người bước đi, không quay đầu lại.
Hoắc Cảnh Thâm bực bội lấy ra điếu thuốc, khựng lại một chút, không biết suy nghĩ cái gì, cuối củng vẫn là không châm.
Chứng kiến toàn bộ quá trình,
Lưu Phong âm thầm gạt bò hết bàng hoàng, bước tởi chỗ Hoắc
Cảnh Thâm: “Tứ gia, mấy vị cồ dông cũ đã xử lý ổn thòa rồi.”
Trước cuộc họp hội đồng quản trị cùa tập đoàn Hoắc gia, mọi việc chuẩn bị gần như đâ xong.
Còn cơ thể cùa anh đã kiệt quệ đến cực hạn, gần như vô dụng …Anh như vậy, thíc hay không thì có ý nghĩa gì?
Hoắc Cảnh Thâm dụi dụi điếu thuốc còn chưa tắt giữa các ngón tay, đôi mắt sâu thẳm u ám.
Một lúc lâu sau, anh đưa tay lên lau đi chút máu trên khóe miệng, câu môi khó hiểu: “Lực tay khá mạnh …”
Vân Thanh đêm nay ngù không ngon.
Cô lại gặp một cơn ác mộng mà
lảu lắm rồi không gặp, trong giấc mơ, cô trở lại năm chín tuổi, bị nhốt trên ban công, mưa như trút nước kèm theo sấm chớp, cô kêu cứu, không ai quan tâm đến cô …
Nhưng những giây tiếp theo, cô ấy rơi vào một vòng tay rộng lớn.
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khỏe mắt cô, nhẹ nhàng mà bất lực thì thầm vào tai cô: “Nó thật sự được làm bằng nước…”
Vân Thanh tỉnh dậy thì trời đâ sáng, gối trống trơn nhưng lại có dấu vết của người đã ngủ, quả nhiên là Hoắc Cảnh Thâm.
Cô xoa xoa mái tỏc, cố chút nghi ngờ cuộc sống.
Tại sao cô ngủ rất sâu mỗi khi ở bên cạnh người dản ông này?
Vân Thanh lắc đầu cảnh cáo bản thân, đừng lãng phí tâm tư cùa mình cho Hoắc Cảnh Thâm, kịp thời ngăn chặn tổn thất!
Không thích cô thì cô không thích, cô mới là không thèm!
Nhưng lòng có chút ngột ngạt.
Có lẽ vi 20 năm rồi tôi chưa động lòng, mới tự dưng tôi cảm thấy khó chịu như vậy.
Một thời gian sẽ ổn thôi.
Vân Thanh tự an ủi bản thân, sau khi tắm rửa đơn giàn, cô đến bệnh viện gặp mẹ của minh là Khương Như Tâm.
Trên đường đi, Vân Thanh bật điện thoại lê, tiêu đề lả tin tức nóng hổi – kẻ sát hại Vân Kiều Kiều đâ tự đầu thú!