Phiên tòa được nhiều người mong đựi, cuối cùng kết thúc tuyên bo Vân Thanh trắng án.
Còn người đàn ông trong video mà A Kim cung cấp đã trờ thành nghi phạm, bị truy nã.
Đẻ tránh đám phóng viên đó, Vân Thanh bắn giả một cái, rồi rời đi tử cửa sau.
Cô vừa đi vừa gửi tin cho Tạ Lãng, dặn anh ta trả phiện phí cho A Kim nhiều hơn như một khoảng đền bù.
Thật ra tối hôm đó cô bảo Tạ Lãng trông chừng A Kim, đề ngăn chặn đối phương tàn nhẫn xuống tay, không ngờ rằng đối phương đẩy cả người và xe xuống núi….cuối cùng vô tinh được người khác cứu, nhưng A Kim M vẫn bị gãy chân. P
Có điều anh ta yêu cầu tiền bạc, chỉ cần đưa tiền là được.
“Cô đứng lại cho tôi!” Phía sau truyền đến một tiếng hét.
Vân Thanh cất điện thoại, quay người lại thì thấy Vân Hiển Tôn đi tới.
Nỗi đau mất con gái khiến ông ta chì trong vài ngày đã già đi nhiều, trên đầu đã có những cọng tóc bạc.
Nhưng Vân Hiển Tôn không có tình nghĩa.
“Vân tổng, có chuyện gì sao?”
“Thứ hèn mạt, cô gọi tôi là gì?” Vân Hiển Tôn vừa nhìn thấy cô đã nổi giận, hận không thể tát cô thật mạnh, nhưng trước mắt ông ta đến tìm cô, không phải vì muốn tranh luận với cô.
Vân Hiển Tôn kiềm nén cơn giận,
nghiêm túc nói: “Chuyện hôm nay chì là hiểu lầm, Nghiên Thư và Kiều Kiều là quan hệ tốt, nhất thời vội vàng vu oan cho cô. Tôi biết cô đã chịu oan ức, tối nay cô về nhà cùng tôi, ngày mai chôn cất Kiều Kiều, cô dù gì cũng là người nhà Vân gia, nên đến để đưa linh cữu.”
Ổng ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: ‘Ta đã sắp xếp một cuộc họp báo trước nhà tang lễ, hai chị em con và Nghiên Thư đến lúc dó hãy cùng nhau giải thích trước ống kính, nói hôm nay chí là một vở hài kịch. Đừng để người ngoài cười vảo mặt Vân gia chúng ta.”
Bài phát biểu trang nghiêm này, ý nghĩa phía sau nó, trong lòng Vân Thanh vô cùng rõ ràng.
Cô cười lạnh một tiếng.
“Vân tổng là thật sự muốn tôi về nhà, hay là lo lắng cổ phiếu cùa Tập đoàn Vân gia sẽ tiếp tục giảm, khiến ông mất mát nạng nè?”
Bất kí một thay đổi nhỏ nào trên thị trường chinh khoán cũng chắc chắn sẽ có phản ứng.
Nếu như trước đó đoạn video của Vân Kiều Kiều chỉ gây xôn xao trên mạng, mà không ảnh hường gì đến cổ phiếu của Tập đoàn Vân gia, vậy thl cái chết của Vân Kiều Kiều chỉ là trò hề của chị em Vân gia trên phiên tòa hôm nay, chắc chắn là tình cảnh nguy nan.
Cổ phiếu của Tập đoàn Vân gia từ khi bắt đầu phiên giao dịch đến nay, trực tiếp giảm xuống.
Vân Hiển Tôn bị nói trúng tim
đen, tái xanh mặt mũi.
Ông ta trải qua chuyện mất con gái, nhưng cái chết của Vân Kiều Kiều trong lòng ông ta lại không nghiêm trọng so với sự tụt giảm cổ phiếu, không còn Vân Kiều Kiều, ông ta vẫn còn một đứa con thông minh hơn là Vân Nghiên Thư… Nhưng cuối cùng vẫn là công ty, đó mới là máu sống của ông ta.
“Công ty rơi vào tình trạng như vậy, ta cũng không nhận được gì tốt đạp!” Ông ta ngay cả giả vờ cũng chẳng muốn giả vờ.
Vân Thanh cười lạnh: “Thấy công ty của ông phá sản, là điều lớn nhất tôi nhận được rồi.”
“Ranh con, ta thấy cô chưa được chỉnh đốn!” Vân Hiển Tôn tức giận đến mức vung tay tát mạnh
vảo mặt Vân Thanh.
Vân Thanh không chớp mắt, dùng một tay giữ lấy cổ tay Vân Hiển Tôn, cô nhìn trông mảnh mai, nhưng sức lại rất mạnh, thực sự giữ được Vân Hiển Tôn, khiến ông ta không thể di chuyển
Sắc mặt Vân Hiển Tôn chuyển từ trắng sang đỏ, mất tôn nghiêm, cuối cùng không giữ được mà nói ra thận phận của trưởng bối: “Vô liêm sỉ, mày dám động tay với cha mày!”
Vân Thanh dường như mới nghe một câu chuyện cười, hất tay ra,
uể oải nhắc nhờ ông ta: “Tôi không chỉ dám động tay, mà còn đánh người rất đau đớn nữa, khuyên Vân tổng đã nhiều tuổi như vậy, hay là thử cũng tốt.”
Cô…” Vân Hiển Tôn bị nghẹn
toy C’MNM twrn
trong cổ họng, cuối cùng tức giận lầm bầm nói “Ta không rảnh đế nói những lời vô nghĩa với cô, theo tôi về nhà!”
“Tôi không đi, ông có thể làm gl tôi?”
Vân Hiển Tôn rầu rĩ nhìn chằm chằm cô, ngay cả là một người nổi tiếng, cũng không thể che đậy được sự hèn hạ bên trong ông ta.
Ông ta đột nhiên chế nhạo: “Trừ khi, ngay cả ngạng của bà ngoại cô cũng không quan tâm!”
Vân Thanh siết chặt bàn tay buông bên người, trên mặt không có chut manh mối nào.
Cô biết nếu bản thân càng tỏ ra lo lắng, Vân Hiền Tôn sẽ càng đắc ý.
Cô không rơi vào bẫy của ông ta, chỉ cười nhạt: “ông nghĩ rằng sẽ trói buộc bà, sẽ uy hiếp được tôi?”
Vân Hiển Tôn không thể hiểu được tính khí của Vân Thanh, nhưng cô ta giống Khương Như Tâm, tình cảm trong lòng điềm này sẽ không thay đổi.
“Nếu đã không đề ý, vậy bây giờ ta sẽ chặt cánh tay của bà già đó cho cô xem!” Vãn Hiển Tôn nói, ra hiệu lấy điện thoại.