Edit by J
Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
"Em thích sách ảnh, nhưng em không thích anh như vậy!" Tô Tô bác bỏ, phồng má bĩu môi nói.
"Tôi như vậy thì làm sao? Tôi tốt bụng tặng quà cho cậu, cậu không nên cảm ơn tôi à?"
"Em không!"
Tô Tô không cho Hoắc Đình chút thể diện nào.
Hoắc Đình buồn bực, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ: "Mua hết sách của tiệm sách này cho tôi! Tôi lấy hết!"
"Vâng, thiếu gia."
Vệ sĩ lập tức gọi điện bảo người đi mua.
Chỉ một lát, quản lý khu thương mại liền chạy qua.
Nhìn thấy Hoắc Đình, quản lí tươi cười, ninh nọt nói: "Hoắc thiếu gia."
Hoắc Đình nghiêm mặt nói*: "Đừng nói nhiều, tôi muốn mua sách của cái tiệm này! Bây giờ, ngay lập tức!"
"Vâng vâng vâng." Quản lí vội vàng bảo nhân viên đi làm.
Nếu đứa bé khác nói như vậy, có thể sẽ chỉ bị xem như trò cười, nhưng là tiểu thiếu gia Hoắc gia thì lại khác.
Cho dù cậu muốn trăng trên trời, Hoắc gia có khả năng cũng sẽ đầu tư mua một cái tên lửa lên mặt trăng để lấy quặng mặt trăng về cho cậu.
Thấy cảnh này, Tần Dư Trạch cảm khái nói: "Anh, em thấy mình đã ngang ngược lắm rồi, không ngờ là, núi này cao còn có núi cao hơn nha..."
Tần Dư Hoài lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
"Khụ khụ." Tần Dư Trạch lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn im miệng.
Tần Dư Hoài cúi đầu, nói với Tô Tô đang nghiêm túc chọn sách: "Tô Tô, sách ở tiệm này đều bị người khác mua hết rồi, chúng ta qua tiệm khác mua được không?"
Tô Tô ngẩng đầu nhìn Tần Dư Hoài, vẻ mặt ngu ngơ.
Bé suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu cái gì gọi là sách đều đã bị người khác mua hết.
"Được rồi." Tô Tô bỏ sách trong tay xuống.
Mặc dù thích nhưng đã trở thành của người khác thì cũng đành thôi vậy.
Tô Tô dắt tay Tần Dư Trạch và Tần Dư Hoài, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Đình lập tức chặn ba người lại.
"Sách đều là tôi mua, tặng hết cho cậu! Cậu muốn quyển nào đều có thể lấy! Số còn lại tôi tìm người trở qua nhà cho cậu!" Hoắc Đình bá khí* nói với Tô Tô.
"Em không cần! Em không biết anh, không nhận đồ của anh!" Tô Tô dứt khoát từ chối.
Bé không thân với người này, ba mẹ đã nói rồi, không được tùy tiện nhận đồ của người lạ!
Người này còn có chút đáng ghét, đồ của người đáng ghét tặng, bé mới không thèm!
"Cậu!" Vẻ mặt Hoắc Đình rất khó coi, cảm giác sắp nổi khùng đến nơi rồi.
Quản lí thương mại ở bên cạnh thấy vậy sốt ruột, vội vàng tiến lên khuyên Tô Tô: "Bạn nhỏ, cậu Hoắc thiếu gia này đối tốt với em nên mới mua đồ cho em, em nên nói cảm ơn cậu ấy."
"Em không muốn, em không thích dáng vẻ này của anh ấy." Tô Tô từ chối.
"Hoắc thiếu gia là vì tốt cho em đó, em xem cậu ấy muốn tặng em nhiều sách và đồ đẹp như vậy." Quản lí thương mại nói.
"Em không cần, anh ấy cũng không tốt." Tô Tô không chịu nghe.
"Ơ..." Quản lí thương mại lúng túng, sau đó lo lắng nhìn Hoắc Đình.
Hắn rất sợ con nhóc này khiến tiểu thiếu gia Hoắc gia hoàn toàn tức giận, vậy thì đúng là thảm họa.
Hoắc Đình nói với Tô Tô: "Cậu thấy chưa, giống như hắn mới là phản ứng bình thường!"
"Hừ!" Tô Tô hừ một tiếng, sau đó không để ý Hoắc Đình nữa, kéo Tần Dư Trạch và Tần Dư Hoài sang cửa hàng đồ chơi ở bên cạnh.
Bé vừa bước chân đến cửa tiệm, Hoắc Đình đã lại chạy qua, vừa mở miệng liền nói: "Đồ trong cửa hàng này tôi cũng mua hết rồi!"
Hoắc Đình hứng lên rồi, Tô Tô càng không cần, hắn càng muốn để Tô Tô nhận!
(Hết chương)