Thế là kế hoạch mời các bạn học đến nhà mình chơi của Tô Tô được thực hiện thuận lợi.
"Đi nào mọi người! Xếp hàng ngay ngắn! Không được chạy lung tung! Không được đi ra giữa đường nha!" Tô Tô đi đầu tàu, hô lên với các bạn học.
Giọng nói mặc dù rất trẻ con rất đáng yêu, nhưng trước mặt các bạn nhỏ lại rất có uy tín.
"Được!"
Các bạn nhỏ cũng đáp lại bằng giọng đáng yêu y như vậy.
Tiếp theo mọi người liền xếp ngay ngắn thành hàng, một người nối tiếp một người, trật tự đi theo sau Tô Tô trên đường phố trong tiểu khu.
Các phụ huynh đều ấn tượng trước cảnh các con nhà mình xếp hàng ngay ngắn, cười ha ha theo sau đoàn tàu.
Hình ảnh này có một cảm giác đáng yêu không nói nên lời.
Tần Cẩm Phương đến đón Tần Lạc Vân đúng lúc thấy cảnh này.
Vội vàng hỏi Tần LẠc Vân: "Vân Vân, những bạn học đó của con muốn đi đâu vậy?"
"Đến nhà bạn học mới." Tần Lạc Vân không mấy vui vẻ cúi đầu nói.
Các bạn nhỏ chơi thân với bé bây giờ đều đi chơi cùng Tô Tô hết rồi, sao bé có thể vui cho được.
"Vậy sao con không đi cùng?" Tần Cẩm Phương vội vàng hỏi.
"Con lại không thích bạn Tần Tô Tô đó, con không muốn chơi cùng bạn ấy!"
"Con ngốc này! Con không thấy ông bà nội cả của con thương con bé nhiều thế nào à? Con chơi thân với nó, làm bạn thân của nó, như vậy ông bà nội cả sẽ chia sẻ tình thương yêu của mình cho con một chút, sau này con liền không phải lo ăn lo mặc rồi!"
"Nhưng mà ông nội, bọn họ đánh người, bọn họ đều là người xấu!"
"Đứa bé ngốc, bọn họ không tốt, nhưng bây giờ chúng ta không thể làm loạn rồi cắt đứt quan hệ với bọn họ! Đợi sau này chúng ta có tiền rồi, đến lúc bọn họ không còn được như bây giờ nữa, chúng ta còn thiếu cơ hội báo thù à! Bây giờ chúng ta muốn sống tốt thì vẫn phải dựa vào bọn họ!"
Tần Cẩm Phương tận tình dạy bảo Tần Lạc Vân, hi vọng Tần Lạc Vân có thể hiểu rõ lý lẽ ở trong đó.
Vẻ mặt Tần Lạc Vân vẫn ngu nga ngu ngơ.
Đối với những lời mà ông nội vừa nói, bé không hiểu lắm.
Tần Cẩm Phương thấy sắp không kịp rồi, vội nói: "Đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta cùng đi qua nhà ông nội cả của con trước!"
Tần Cẩm Phương không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Từ sau lần trước bị Tô Tô đuổi ra ngoài thì ông liền không có cơ hội đi tìm anh cả và chị dâu.
Hôm nay nhân lúc có nhiều phụ huynh ở đây như vậy, ông lại qua đó, anh cả và chị dâu ở trước mặt người khác mà đuổi hắn đi thì cũng không hay.
Ấp ủ suy nghĩ như vậy, Tần Cẩm Phương dẫn Tần Lạc Vân đuổi theo đoàn người.
Quả nhiên giống như những gì ông đã nghĩ, anh cả và chị dâu để ý thấy ông, nhưng cũng không có nói đuổi ông đi.
Ông bà cụ Tần gia là muốn giữ thể diện cho mình, cũng là muốn giữ thể diện cho đứa trẻ Tần Lạc Vân.
Đến đại trạch Tần gia, Tô Tô liền dẫn các bạn nhỏ vào phòng khách chơi. Còn hai ông bà tiếp đãi các phụ huynh ở phòng khách ngoài sảnh của đại trạch(biệt thự).
Cả ngày hôm nay Tần Dư Hoài đều làm việc ở nhà, nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào giống như cái tổ ong, vì tò mò nên hắn liền xuống dưới xem thử.
Thấy cả phòng toàn là trẻ con, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vốn không có biểu cảm gì lập tức biến thành khuôn mặt đau khổ. "Cháu trai lớn, cô dẫn người về cho cháu rồi, cháu tự mình chọn đi!"
Tô Tô chủ động đến trước mặt Tần Dư Hoài nói chuyện, giọng nói mềm mại đáng yêu, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc.
"Chọn cái gì?"
Tô Tô nói chuyện không đầu không đuôi làm hắn rất khó hiểu.
"Bạn gái, vợ tương lai!"
Tô Tô vừa nói xong, các bạn nhỏ sau lưng bé đều nhao nhao giơ tay phát biểu:
"Đúng vậy, đúng vậy! Tô Tô nói anh không có bạn gái, rất là đáng thương!"
"Mặc dù anh lớn tuổi lắm rồi, nhưng mà nể mặt Tô Tô, em sẽ không chê anh!"
"Đúng lúc em cũng không có bạn trai nên em liền qua giúp anh!"
"Ôi, anh cũng đáng thương quá đi thôi! Mặc dù chúng em đều không có bạn trai, nhưng mà chúng em còn nhỏ a! Lúc mà chúng em già như anh thì nhất định là đã có bạn trai rồi!"
"..."