Này?
Này?
Này này này?
Hổ Tử trợn trừng hai mắt hổ.
Sao cô chủ lại buông tay?
Không có Tô Tô bảo vệ, Hổ Tử liền lập tức ỉu xìu.
Hết nhìn Tô Tô lại nhìn Tần Dư Trạch.
Tần Dư Trạch cười gian: "Nhóc con! Cô chủ của mày cũng thấy là mày sai! Bây giờ xem mày làm thế nào!"
Tần Dư Trạch từng bước lại gần, Hổ Tử rùng mình hổ.
Ngay lúc Tần Dư Trạch cho rằng sắp bắt được Hổ Tử, nó đã lao vút ra ngoài cửa.
Thấy Hổ Tử sợ tội bỏ chạy, Tô Tô liền đuổi theo.
"Này! Hai đứa chúng mày!"
Nhìn thấy một người một hổ chạy ra ngoài.
Tần Dư Trạch sau khi thoáng sững sờ cũng vội vàng đuổi theo.
Con ranh con này! Hắn còn chưa đánh đã chạy mất rồi!
Đuổi đến trong sân thì thấy Tô Tô đang ở trước cổng sắt nhảy lên bấm nút mở cổng.
Nhóc con mặc dù lùn, nhưng nhảy còn rất cao, thế nhưng lại đủ với đến nút bấm!
Không đợi Tần Dư Trạch phản ứng lại, Tô Tô thoáng cái đã chạy ra ngoài!
"Vãi!"
Nếu nói vừa nãy hắn vội vàng đuổi ra ngoài chỉ là vì tìm con súc vật đó để trả thù. Vậy thì bây giờ hắn phải nhanh chóng đuổi theo để mang Tô Tô về!
Bây giờ ông bà nội không ở trong phòng khách. Nếu như để con nhóc này chạy mất hút, vậy hắn thật sự là có một trăm cái đầu cũng không đủ để cho ông bà nội hắn cạo!
Tần Dư Trạch dùng tốc độ chạy cự ly một trăm mét đuổi theo.
Sau khi đuổi ra đến cổng, Tần Dư Trạch vội vàng nhìn xung quanh.
May là con nhóc này chạy không xa, chỉ chạy đến cổng biệt thự bên cạnh nhà bọn họ.
Tần Dư Trạch vội vàng chạy qua đó.
Tô Tô đứng ở cổng sắt biệt thự bên cạnh, đang lay cánh cổng sắt đen nhánh nhà người ta, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong.
"Mày đừng chạy lung tung. Mày mà chạy mất hút, ông bà nội thế nào cũng xé xác tao ra!" Tần Dư Trạch thở dốc nói.
"Hổ Tử chạy vào trong rồi." Tô Tô nhìn vào trong cổng nói.
"Con ranh này! Tao cũng không thật sự làm gì nó! Tao lại không có thói ngược đãi động vật! Nó có khốn nạn hơn nữa thì tao cũng không có khả năng đập chết nó a! Tao đường đường là một thằng đàn ông, tao..."
Tần Dư Trạch hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại một chút mới nói với Tô Tô: "Mày đợi tao một lát, để tao nghĩ cách liên hệ với chủ biệt thự, xem thử có thể tìm lại mèo con của mày không?"
Mặc dù không thích Tô Tô, nhưng hắn cũng biết nếu như không tìm lại được mèo con, thì con nhóc này thế nào cũng khóc nhè.
Tần Dư Trạch chỉ nghĩ thử thôi là đã thấy sợ.
Tần Dư Trạch gọi mấy cuộc điện thoại, dò hỏi tin tức chủ nhân biệt thự.
Nhưng hỏi hết một lượt, ai cũng nói là không biết.
Biệt thự đã xây được mười năm, để ở đó không biết là nhà của ai!
Tần Dư Trạch cúp máy, vừa ngước mắt lên liền bị cảnh tượng trước mắt doạ đến hét lên: "Mày đang làm gì đấy!"
Tô Tô đang men theo dây leo màu xanh trên tường biệt thự nhà người ta mà trèo lên trên!
Hai tay nhỏ múp míp nắm lấy dây leo, hai chân nhỏ dùng sức giẫm đi lên.
Một chút lại một chút, thế mà trong nháy mắt đã trèo lên trên!
Tần Dư Trạch vội vàng đi lên bắt người, định tóm con nhóc làm ẩu làm càng này xuống dưới.
Nhưng mà hắn vẫn chậm một bước, chỉ kịp tóm được một cái chân nhỏ của Tô Tô.
Hơn nữa Tô Tô vùng vẫy một phen liền thoát được, chỉ chừa cho hắn một chiếc giày.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì đâu còn bóng dáng Tô Tô nữa?
Con nhóc này trèo vào tường nhà người ta rồi!
A a a! Con nhóc này sẽ không bị ngã xuống đấy chứ?
Tần Dư Trạch nhìn chiếc giày nhỏ màu hồng nhạt còn không có lớn bằng bàn tay hắn ở trong tay, phát điên lên.