"Con gái anh." Vừa nhắc đến Tô Tô, vẻ mặt Tần lão thái gia liền tự hào.
"Con... con gái?" Tần Cẩm Phương kinh ngạc mở to miệng, cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.
"Không giống à? Mày xem Tô Tô bảo bối của chúng ta, đôi mắt này, cái mũi này, rất giống anh và chị dâu mày nha?"
Nói đến con gái, nét mặt Tần lão thái gia liền tự nhiên toát ra sự tự hào và cưng chiều.
"Đúng đúng! Giống ba mẹ!" Tô Tô phụ họa nói.
"Chuyện này không thể nào! Anh cả, anh đừng có đùa với em như thế." Tần Cẩm Phương không tin vào chuyện vô lý như vậy.
Anh cả chị dâu của ông một bó tuổi thế rồi còn có thể sinh? Ông và vợ đã không sinh hoạt vợ chồng từ mười năm trước rồi! Càng đừng nói đến việc mang thai sinh con!
Tần lão phu nhân nghe thấy lời này thì không vui: "Ai nói đùa với các chú? Tô Tô là con gái của chúng ta! Hoàn toàn chính xác! Chị nói cho chú biết, Tô Tô chính là phúc tinh của nhà chúng ta! Là ông trời ban ơn cho Tần gia chúng ta!"
Tần Cẩm Phương nghe đến sững sờ.
Phúc tinh cái gì, ban ơn cái gì, vớ vẩn quá vậy?
Anh cả chị dâu chỉ về quê một chuyến, tư tưởng cũng trở nên mê tín rồi à?
"Anh cả chị dâu, hai người đừng cứng đầu nữa, đứa trẻ này là hai người nhận nuôi đi? Chuyện tự mình sinh này cũng bốc phét quá rồi!" Tần Cẩm Phương vẫn không chịu tin bé gái trắng nõn này là cháu gái mình.
"Tin hay không kệ mày, dù sao bé ngoan của chúng ta cũng gọi mày là chú." Tần lão thái gia cũng không muốn phí lời.
Tần Cẩm Phương thấy Tần lão thái gia không vui, vội vàng cười làm lành: "Không có, không phải là không tin. Em chỉ là ngạc nhiên quá thôi!"
Vì lai lịch của một bé gái mà khiến anh cả ông tức giận thì không có lời.
Tần Cẩm Phương vẫn hiểu rõ nặng nhẹ.
Để làm rõ bản thân không phải là không tin, hắn liền để Tần Lạc Vân bước lên gọi Tô Tô: "Vân Vân, gọi cô đi."
Thái độ Tần Lạc Vân rất là không tình nguyện.
Ông nội nói, trong một trăm năm qua bé là bé gái đầu tiên, cũng là bé gái duy nhất của Tần gia bọn họ.
Nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa? Còn muốn để bé gọi bạn ấy là cô?
Tần Cẩm Phương giục: "Gọi đi! Mau lên, đừng có vô lễ! Ông bà cả của con đang nhìn kìa!"
Tần Lạc Vân cắn cắn môi: "Cô."
Gọi xong thì giận dỗi cúi đầu không nhìn Tô Tô.
"Ừ, ngoan!" Tô Tô đáp lại một tiếng, sau đó lấy một viên kẹo đường từ trong túi ra đưa cho Tần Lạc Vân.
Là trưởng bối, nên Tô Tô đã chuẩn bị trước quà gặp mặt cho các cháu!
Đương nhiên là chỉ có cháu nào gọi cô là trưởng bối.
Còn cái người gọi cô là tiểu quái vật đó, không cho! Hắn không ngoan, không có kẹo ăn!
Tần Lạc Vân hơi chần chừ, chậm chạm nhận lấy viên kẹo.
Vỏ kẹo bằng ni lông sơ sài lại rẻ tiền, rất giống kẹo trái cây loại một hào hay mua được trong quầy bán quà vặt ở nông thôn. Giống như loại kẹo mà trước đây khi về quê chơi bé đã thấy.
Tần Lạc Vân hơi chê, chỉ là ngại người lớn còn đang nhìn nên không ném đi, không tình nguyện cầm lấy.
Thấy chuyện này xem như đã bỏ qua, Tần Cẩm Phương lại cười híp mắt nói với Tần lão thái gia: "Anh cả, lần này anh và chị dâu về ở lâu, có phải là muốn lập xong di chúc hay không?"
"Di chúc? Mày quan tâm thứ này như thế làm gì?" Tần lão thái gia không vui nói.
"Em chỉ hỏi thử ấy mà! Anh là anh cả của em, em quan tâm chuyện của anh là điều đương nhiên mà!" Tần Cẩm Phương giải thích.
"Thôi đi, mày có ý gì anh còn không biết à? Lần nào mày đến tìm anh mà không phải là đến đòi tiền? Mày hỏi chuyện di sản, còn không phải là muốn hỏi trước xem anh có chia cho mày một phần hay không?" Tần lão thái gia không giữ kẽ nói thẳng.
Bị vạch mặt nhưng Tẫn Cẩm Phương vẫn mặt dày mày dạn nói: "Anh cả, anh cũng không thể nói như vậy được! Anh cũng chỉ có một em trai là em. Anh lại là người có máu mặt, nếu như em khó coi quá, vậy người mất mặt cũng là anh à!"