Thời gian hoạt động tự do buổi chiều, các bạn học đều chơi cầu trượt, bập bênh ở trong sân.
Ba giáo viên ở trong sân trông coi, bảo vệ hộ tống các bạn nhỏ.
Trác Hạo đã tìm thấy Tô Tô.
Vừa nãy con gián nhỏ không dọa được Tô Tô, vậy hắn liền tìm cái khác càng đáng sợ hơn!
"Cậu vừa rồi rất dũng cảm, xem như đủ tư cách để học ở trường chúng mình, nhưng như vậy vẫn chưa được. Nếu như cậu có thể một mình đi vào trong căn phòng nhỏ bên đó, chúng mình mới cho phép cậu học ở đây."
Trác Hạo dáng vẻ đường hoàng như anh cả trong nhà trẻ Hồng Phong.
Hắn đã tính kỹ rồi, trước tiên lừa bạn học mới vào phòng tối, sau đó hắn ở ngoài khóa cửa lại!
Như vậy bạn ấy không ra ngoài được nhất định sẽ khóc, chỉ có thể khóc to kêu cứu.
Mặc dù làm vậy với bạn nữ mà nói có hơi độc ác quá rồi.
Nhưng ai kêu bạn ấy bắt nạt Vân Vân trước, sau đó còn... bắt nạt hắn?
Hừ hừ! Đáng đời!
Mắt Tô Tô híp lại, chăm chăm nhìn kĩ Trác Hạo.
Vừa rồi khi Trác Hạo tặng bé một con gián nhỏ, bé chưa cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vì vật như con gián này nghĩ thế nào cũng không giống như để dọa người.
Nhưng bây giờ lời nói của Trác Hạo khiến Tô Tô nhận ra được, tên này chính là không thích bé.
"Cậu không thích mình đúng không?"Tô Tô trực tiếp hỏi.
"Cậu nói cái gì?" Trác Hạo hơi chột dạ.
Hắn còn nhỏ, ngay cả che giấu cảm xúc của mình thế nào cũng không biết.
"Mình hỏi cậu không thích mình đúng không, nên muốn cố ý chơi xỏ mình?"
Tô Tô hỏi rất trực tiếp, trực tiếp đến mức Trác Hạo đều ngốc luôn rồi.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ Tần Lạc Vân khóc như hoa lê trong mưa khi nãy, Trác Hạo lại có tự tin.
"Đúng vậy! Không phải mình không thích cậu! Là cậu rất đáng ghét! Cậu là đứa trẻ hư!" Trác Hạo tức lồng lộn chỉ ngón tay vào Tô Tô tố cáo, hai má đều phình lên.
"Cậu nói mình là đứa trẻ hư à?" Tô Tô hiểu rồi.
Các giáo viên đang kiên nhẫn trông các bạn nhỏ chơi, đột nhiên có tiếng gào thét truyền đến.
"Cứu mạng... cứu mạng..."
Các giáo viên nghe thấy tiếng kêu vội vàng kiểm tra xung quanh, kết quả nhìn hết một vòng, cũng chưa nhìn thấy bóng người đâu.
Nghe tiếng hét các giáo viên có thể nhận ra, đây chính là tiếng kêu cứu của bạn nhỏ Trác Hạo.
"Cứu mạng! Thầy cô cứu con a!"
Nghe tiếng kêu của Trác Hạo có thể thấy rõ là đang khóc nức nở.
Ba giáo viên tìm một lúc lâu mới phát hiện ra vị trí của Trác Hạo.
Hắn lại ở trên cây Dương Mai!
Cây rất cao, đừng nói là các bạn nhỏ, ngay cả giáo viên cũng không với tới!
Mà bóng cây um tùm, người Trác Hạo bị lá cây che khuất, nên các giáo viên mới nửa ngày cũng không nhìn thấy hắn.
Các giáo viên đều sợ hết hồn.
Thế này cũng nguy hiểm quá rồi!
"Bạn nhỏ Trác Hạo! Con ôm chặt trước, cô lập tức tìm người đến cứu con!" Cô giáo vội vàng hô lên.
Giáo viên có lòng nhưng không có sức, cái cây này bọn họ không trèo lên được!
Chứ đừng nói đến việc mang người xuống!
Các giáo viên, một người sốt ruột, vội cuống cuồng đi gọi người; một người trấn an các bạn nhỏ khác; người còn lại trông coi Trác Hạo vẫn còn đang mắc kẹt trên cây.
Cô Chu phụ trách trông coi Trác Hạo tra hỏi: "Bạn nhỏ Trác Hạo, sao con trèo lên trên đó?"
Hai tay Trác Hạo ôm chặt lấy thân cây, khóc nói: "Là bạn học mới ném con lên cây! Hu hu hu! Con sợ! Con muốn xuống!"
"Bạn nhỏ Trác Hạo, con trèo cây là không đúng, nhưng đổ tội cho người khác lại càng không đúng nha." Cô Chu dạy dỗ nói.
Mọi người đều là những đứa bé lớn gần như nhau, sao có thể ném một đứa bé khác lên trên cây?
Phải khỏe thế nào mới có thể làm được những việc như thế?
Giáo viên bọn họ chắc chắn làm không được! Bạn học nhỏ mới đến đó lại càng không có khả năng!
Cô Chu cho rằng là Trác Hạo bướng bỉnh tự mình trèo lên cây. Nhưng sau đó lại sợ, kết quả chính là nằm sấp trên cây không dám xuống.
"Không phải con, hu hu hu... con không có... là bạn học mới ném con lên cây thật mà..." Trác Hạo vừa nói vừa khóc.