Tiếu Thường Nhạc

Chương 2



“Thường cô nương?”

Gió thu hiu quạnh, Ngũ Gia và đại ca rời đi kinh thành đã hơn một năm, trongkinh thành đã không có người nào nhắc đến chuyện của Ngũ Gia và An thân vươngphi.

Trong ánh mặt trời chiều kéo dài bên bờ ruộng một thân ảnh thong thả chầm chậmdi chuyển.

Xuyên qua con đường đồng ruộng này, lại rẽ một cái cua quặt, Thường gia ngaytại đằng trước.

Nàng đang cúi đầu nghĩ chuyện, đi đường không để ý.

“ Là Thường Nhạc cô nương sao?”

Đột nhiên có một một bàn tay khoát lên trên vai nàng, làm bước chân của nàngngừng lại, lúc này nàng mới ngẩng đầu, bình tâm trở lại, nhìn về phía đối diệnthấy một khuôn mặt tuấn tú, mắt phượng dài nhỏ, môi mỏng hồng nhuận.

Dưới ánh trời chiều đỏ rực, người này xem ra thần sắc trong trẻo nhưng lạnhlùng mà nghiêm túc.

Nàng lui về sau một bước, tạo ra một chút khoảng cách, càng thêm nhìn rõ hắnmột chút. Thân hình hắn thon dài, quần áo mộc mạc, bộ dáng trẻ tuổi, xem ra chỉlớn hơn vài tuổi so với nàng. Nàng chưa từng thấy qua người này.

“Là ta. Xin hỏi công tử ngài là?”

Mặt hắn không chút biểu tình, đôi mắt chăm chú vào trên mặt của nàng, nhìn sắcmặt diện mạo dị thường của nàng.

Trong kinh thành, rất nhiều người đều quen nàng, nhìn mặt của nàng cũng quenrồi, từ từ cũng đều tiếp nhận nàng, bất quá với người mới quen, rất ít không bịnàng làm sợ, còn chằm chằm nhìn thẳng vào người nàng.

Nàng cúi mặt xuống, sắc mặt lúng túng khó xử.

“Diện mạo cô nương trời sinh, không biết quý phủ mấy đời đến nay, còn có ngườigiống như cô nương không?” Thanh âm người này không giấu vẻ tò mò, không mangtheo hứng thú, lãnh đạm mà nghiêm cẩn.

“Trong nhà cũng không di truyền.” Người này đến tột cùng là ai đây? Nàng hơiliếc hắn một cái, trong mắt tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật rả lời,thanh âm ngọt ngào nhu hòa.

Nàng vốn định mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên đối phương lại kéo tay của nàng,lớn mật vung tay áo của nàng lên, làm nàng càng hoảng sợ! Nàng lại xem ngườinày vươn tay đặt trên mạch tay của nàng, nguyên lai chỉ là giúp nàng bắt mạch.

Dù sao màu da nàng cũng không giống với người thường, người người thấy nàng,mặc dù phản ứng không đồng nhất, vẫn còn chưa từng có người dám kéo tay nàng,bởi vậy nàng rất kinh ngạc, ngược lại đã quên lễ nghi không nên, ngơ ngác nhìnqua hành động đường đột của hắn mà ngây ngẩn cả người.

Hắn duỗi tay kia ra, nhẹ nhàng mà sờ lên da mặt chỉ giống như miếng màng mỏngcủa nàng, tựa hồ như đã hiểu rõ làn da của nàng hết sức yếu ớt, lực ngón tayđặc biệt nhu hòa, giống như là lông vũ phớt qua mặt của nàng.

Nàng kinh ngạc một chút, lúc này mới hoàn hồn, da mặt mỏng mềm nóng hổi, đangmuốn lui về phía sau, đối phương đã thu tay về, chắp tay nhìn qua nàng.

“Làn da và máu của cô nương trời sinh có chỗ thiếu hụt, có thể sống đến ngàyhôm nay, đúng là kỳ tích, nếu không sớm trị liệu, chỉ sợ cô không thể sống tiếptục vài năm.” Hắn nhìn nàng, như Diêm Vương tuyên án, thanh âm chắc chắn lạnhnhư băng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lòng của nàng khinh hoảng một chút. Bị người ngay thẳngphán quyết là đoản mệnh, cũng không có cảm giác tiếc mệnh, nhưng nàng và ngườinày vốn không quen biết, không có khả năng bằng hắn nói hai câu liền bối rốikhẩn trương, tin tưởng hắn.

“Tại hạ có biết sơ qua kỳ hoàng thuật, được người nhờ vả, đến đây thăm viếng cônương.”

“Được người nhờ vả....” Trong đầu lập tức hiện lên thân ảnh Ngũ Gia và đại ca.“Xin hỏi công tử được người nào nhờ vả?” Nàng lập tức truy hỏi, đáy mắt có hàoquang. Ngũ Gia và đại ca rời kinh đến nay, tin tức đều không có, nàng đang suynghĩ.

“Cái này không quan trọng. Bệnh của cô nương mới là điều quan trọng.”

Bệnh của nàng? Nàng sững sờ, nhìn qua vẻ mặt hờ hững của đối phương, không chịutiết lộ ra người nào đã nhờ vả... Nàng sờ mặt của mình, cúi đầu nhìn xem mộtđôi tay xanh đen, khóe miệng gợi lên một chút cười.

“Công tử, màu da vốn là trời sinh, tuy chất da dị thường, bất quá thân thể cùngngười thường không khác, đa tạ công tử quan tâm, ta nghĩ công tử đã quá lolắng.” Nàng không để bụng mà nói.

Hắn chớp mắt quan sát nàng một lần, lần nữa lật ống tay áo của nàng lên, bắtmạch cho nàng.

Lúc này biết hắn là đại phu, trong lòng nàng an ổn rất nhiều, yên tĩnh chờ.

Một lát sau, hắn buông tay của nàng, vừa nâng mặt nàng lên, xem mí mắt củanàng, mới thối lui một bước.

Nàng hiếu kỳ nhìn hắn một chút. Chỉ là trên mặt hắn trước sau vẫn giữ thần sắclãnh đạm, nhìn không ra kết quả chẩn bệnh của hắn.

“Tình hình của cô nương, sớm phải chết non. Nghĩ đến cô nương khi còn bé đượcbồi dưỡng bằng thuốc bổ, năm này tháng nọ tâm mạch được bảo vệ, mới có thể kéodài tuổi thọ, mới có ngày hôm nay. Chỉ là khi còn bé kéo dài mệnh cũng có mứcđộ, vừa rồi bắt mạch cho cô nương, người mạch đập dị thường, khó có thể trườngmệnh. Bệnh của cô nương phải sớm ngày trị liệu.”

Người này nói chính xác, nói đến làm như có thật, nàng xem người này có ý tốt,thật sự không đành lòng giội nước lạnh vào hắn, bất quá xem ra quả nhiên là hắnchẩn đoán sai, nàng nghĩ vẫn là đem chuyện nói rõ ràng, người ta đỡ phải vìnàng mà quan tâm.

“Công tử, Nhạc nhi chẳng qua chỉ là một dân thường, xuất thân tầm thường, trongnhà mua không nổi thuốc bổ trân quý nuôi mệnh nhiều năm, chỉ sợ công tử chẩnbệnh sai.” Nàng nói xong, gật đầu hạ thấp người, chuẩn bị rời đi.

Mới đi qua bên cạnh hắn, đột nhiên nghe hắn nói: “Ta thiếu nợ người một phần ântình, được người nhờ vả, dốc lòng làm việc vì người. Thường cô nương, thất lễ.”

Cái gì?... Ơ!

Nàng chỉ nghe thấy hắn nói chuyện, còn không kịp quay đầu lại, đã thấy toànthân cứng ngắc, không thể động đậy, sau một khắc liền hai mắt nhắm nghiền, thânthể mềm nhũn, rơi vào trong bóng tối.

***Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Đêm tối thâm trầm, cửa bên Huệ Thân Vương Phủ mở ra, đi ra là hai tên thị vệchuẩn bị giao ban, trong đó có một tên thị vệ cách đây hai ngày mới đến nhậmchức có vẻ cẩn trọng.

Hắn mới đứng tại vị trí, chỉ thấy trên đường cái có người lôi kéo vạt áo, hướngcửa chính phủ Huệ Thân Vương xông thẳng lại, sợ tới mức hắn lập tức quơ lấy đạiđao, chạy lên ngăn người lại.

“Đứng lại! Đây là phủ đệ Huệ Thân Vương, ngươi là người phương nào dám cả gantự tiện xông vào?” Vừa cản lại, đèn lồng cửa phủ treo cao, nhìn kỹ người tớiđây thân hình gầy yếu, chỉ là thư sinh yếu đuối, không đủ gây sợ hãi. Tên thịvệ mới thầm phát bực trong lòng

“Thường Hoan. Ta muốn gặp Lục vương gia!”

“Thường Hoan?” Trương thị vệ trước cửa và hắn là người cùng thôn, đang làm giaoban, nghe thấy thanh âm quay đầu lại, đi qua kéo tên thị vệ mới ra, đẩy thanhđại đao kia ra.

Trước phủ đèn đuốc sáng trưng, hắn nhìn thấy gương mặt tuấn tú, quả nhiên làThường Hoan.

Chỉ thấy Thường Hoan thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, rất không tầm thường, hắnlập tức hỏi: “Thường Hoan, đã xảy ra chuyện gì? Vương gia hiện không có trongphủ.”

“Trương Trung, ta có việc gấp tìm hắn, hắn đi đâu rồi?” Thường Hoan vừa thấyngười quen, như thấy có sức sống, tranh thủ thời gian bắt lấy hắn truy hỏi.

Mặc dù là Thường Hoan, nhưng hắn cũng không cần phải đem việc của chủ nhân báocho người ngoài biết, cho nên Trương Trung chần chờ, trên mặt do dự.

“Trương Trung, Nhạc nhi đến bây giờ còn không có về nhà, ta chỉ là muốn biết rõnàng có phải ở cùng một chỗ với Vương gia không!” Thường Hoan hỏi thăm hắn,khẩn trương nói.

“Có chuyện này? Đã trễ thế này, nàng lại đi đến nơi đâu?” Sự tình khẩn cấp,Trương Trung lúc này mới tiết lộ: “Buổi chiều Tấn Thân Vương đến tìm Vương giađi đến phủ An Thân Vương, thị vệ hồi báo, Vương gia đêm nay muốn dùng bữa ở phủAn Thân Vương, trong phủ không cần chuẩn bị bữa tối. Thường Hoan, ta nghĩ Vươnggia hẳn là còn đang trong phủ An Thân Vương, nên không liên quan với việcThường Nhạc mất tích.”

Thường Hoan kinh ngạc nhìn qua Trương Trung. Hắn lại nghĩ không ra, ngoại trừLục vương gia, còn ai vào đây có quan hệ với việc Nhạc nhi mất tích. Nhạc nhinhu thuận mềm mại, chưa bao giờ dám để cho người nhà lo lắng, không có khả năngbản thân ở bên ngoài lưu luyến đến quên về.

“Trương Trung, đa tạ đã cho biết.” Rốt cuộc hắn vẫn là quyết định đi phủ AnThân Vương tìm. Thường Hoan hai tay vòng quanh, vội vàng xoay người rời đi.

Thấy hắn vung áo bào rời đi, lại chạy nhanh trong đêm tối, Trương Trung nhìntheo hướng hắn đi, lắc đầu một lần nữa trở lại cương vị.

Thường Hoan chạy đến một ngã tư đường, cũng đang chỗ góc cua, không nghĩ qua làchàng và người khác vừa vặn cùng đụng nhau.

Chỉ nghe “Thương” một tiếng, đối phương lập tức từ bên hông rút ra đại đao,cũng không để ý tới bị Thường Hoan đụng vào, một cây đao lập tức gác ở trên cổcủa hắn!

“Cuồng đồ lớn mật, muốn làm gì?”

Đối phương là một người cao to, võ trang đầy đủ, Thường Hoan bị đâm làm cho mắtloá sao vàng, ngồi dưới đất nhất thời bò không dậy nổi.

Bất quá hắn vẫn còn nhận ra thanh âm của đối phương, nguyên lai đụng vào hắnchính là Vũ thị vệ của Huệ Thân Vương phủ, người này gần đây luôn đi theo bêncạnh Vương gia, phụ trách bảo vệ an toàn cho Vương gia.

Thường Hoan còn chưa mở miệng, đôi mắt ở trong bóng tối vẫn nhìn rõ của Vũ thịvệ đã thấy hắn, rất nhanh “Hưu” một tiếng thu hồi đại đao.

“Thường Hoan, nguyên lai là ngươi. Đêm hôm khuya khoắt, chuyện gì chạy gấpthế?” Hắn thuận tay đem Thường Hoan kéo lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong xe ngựa chủ tử lên tiếng, Vũ thị vệ lập tức đứng ở một bên, Vọng Nguyệtphụ trách đến trước xe ngựa bẩm báo: “Vương gia, Thường Hoan giữa đêm khuyakhoắt có chuyện gì mà chạy vội thế, đụng vào ——”

Hắn chưa nói xong, đã bị Thường Hoan đẩy ra.

Nguyên lai Thương Hoan cùng Vương gia quen biết, vài tên thiếp thân thị vệkhông phòng bị, không ngờ được hắn hướng xe ngựa nhảy vọt lên, một phen vén rèmlên!

“Thường Hoan! Ngươi muốn làm gì?”

Thương, thương, thương!

Hắn rốt cuộc là văn nhược thư sinh (thư sinh nho nhã yếu ớt), động tác dù nhanh, cũng không hơn bọn thị vệ thânthủ kiện tráng, nghiêm chỉnh huấn luyện. Hắn vén tấm rèm lên, cũng còn khôngkịp liếc mắt nhìn lên một cái, cũng đã bị vài cây đại đao giữ lại, áp xuống,một tấm vải rèm lại nhẹ nhàng quay về.

“Thường Hoan ngươi thật lớn mật, ngươi dám mạo phạm Vương gia! Ngươi chán sốngrồi sao” Vọng Nguyệt không biết là sốt ruột, vì chủ tử hay là có dụng ý khác,lập tức nhảy ra chỉ vào hắn chửi ầm lên.

“Lui ra.”

La Khiêm vừa ra thanh âm, thanh âm bình tĩnh cũng không tức giận, Vọng Nguyệtlập tức câm miệng, vội vàng lui ra.

“Vương gia, ta chỉ là muốn nhìn xem Nhạc nhi có ở trong xe ngựa của ngươi haykhông, thật là ngươi đem Nhạc nhi giấu rồi?” Thường Hoan đã bị đè quỳ trên mặtđất, vẫn đang xúc động chỉ trích nói.

“Ta vì sao phải giấu nàng? Thường Hoan, ngươi đây là có ý gì.... Tiểu Nhạc mấttích?” Bên trong xe ngựa một cây quạt đưa ra vải rèm được vén lên.

Vọng Nguyệt nghe vậy, toàn thân căng thẳng lên.

Thường Hoan vội vàng nới rộng ánh mắt ra cẩn thận xem, chỉ thấy trong xe ngựamột thiếu niên tuấn mỹ ngồi thẳng, hắn hí mắt nhìn chằm chằm đối diện. Hắnkhông chết tâm nhìn quanh bên trong xa hơn, trong xe cũng không thấy bóng dángNhạc nhi, cũng giống như không có khả năng giấu người.

“Cho hắn đứng dậy trả lời.” La Khiêm thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lòng đã khôngở chỗ này, hắn cũng không có thói quen bị quấy nhiễu lại bị coi thường.

“Dạ! Vương gia.” Thị vệ lập tức buông hắn ra.

Vũ thị vệ giúp hắn đứng lên.

Vọng Nguyệt ngơ ngác một chút, mới tranh thủ thời gian tiến lên đem rèm kéolên.

La Khiêm xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt Thường Hoan, cao như hắn. Thanh âm hắnbình thản hỏi: “Tiểu Nhạc xảy ra chuyện gì?”

Thường Hoan hồ nghi nhìn hắn một hồi lâu, chần chờ thoáng cái mới bình thảnnói: “Chập tối Nhạc nhi sau khi từ cửa hàng rời đi, đến nay còn chưa về đếnnhà. Vương gia, có thật là không phải ngươi mang Nhạc nhi đi không?”

La Khiêm lạnh lùng liếc nhìn hắn, đối với chất vấn cùng đại bất kính của ThườngHoan, đương nhiên là hắn không vui, chỉ là nế mặt nhũ mẫu, hắn mới không so đo.

“Bổn vương hôm nay không thấy nàng!” La Khiêm hất ống tay áo lên, ngồi trở lạitrên xe ngựa.

Thường Hoan có chút không tin, còn muốn tiến lên, lại bị Vọng Nguyệt ngăn lại.

“Thường Hoan, hôm nay Vương gia xác thực chưa từng thấy qua Thường cô nương,ngươi không được làm càn!” Hắn khẩn trương thúc giục Thường Hoan rời khỏi xengựa, dù sao với tính tình gia ai cũng không đoán được chính xác, nếu chọc giậnngài, nhất định không chỉ có Thường Hoan chịu tội, không thể nói trước cũng sẽvạ lây cho những người nô tài bọn họ.

“Hừ! Bổn vương thật muốn nhìn xem là ai làm khiến bổn vương bị oan. Vũ Binh,ngươi hoả tốc hồi phủ mang theo nhân mã đuổi theo điều tra xem Thường Nhạc ởnơi nào, lệnh cho ngươi trước khi trời sang phải mang Thường Nhạc đến!” LaKhiêm ngồi trong xe ngựa, “Bá” một tiếng, mặt quạt che đi khuôn mặt tuấn mỹ.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Vũ thị vệ lĩnh mệnh, lập tức đi trước hồi phủ điều độngngười.

“Thường Hoan, ngươi vu oan bổn vương, đợi bổn vương tìm ra chân tướng, nhấtđịnh ngươi phải trả giá thật nhiều!” Một đôi mắt đẹp lạnh như băng chặt chẽnhìn thẳng vào Thường Hoan trong khoảnh khắc, tức giận biến mất. “Hồi phủ!”

Vọng Nguyệt vội vàng đem rèm vải buông xuống, xe ngựa tiếp tục đi về phíatrước, lưu lại Thường Hoan trong đêm tối trên đường phố, mênh mông nhưng khôngbiết nên đi về nơi đâu tìm Thường Nhạc nơi nào.

Ngoại trừ Lục vương gia, hắn thật không nghĩ ra còn ai vào đây mang Nhạc nhi đi.

***Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Bình minh phía đông mọc lên, phố lớn ngõ nhỏ sớm đã rộn ràng nhộn nhịp sôi nổi.

Buổi tối hôm qua, kinh thành một phen xôn xao, nguyên lai là nhân mã phủ HuệThân Vương tìm tung tích nữ nhi của Thường gia.

Kinh thành trên dưới, người nào cũng biết, thân vương tuấn mỹ nhất là Huệ ThânVương đặc biệt quan tâm nữ nhi Thường gia có khuyết điểm kia, cho nên trong đêmqua phố phường một phen xôn xao, thật cũng không có gì lạ.

So với làm cho người không thể tưởng tượng chính là, đến tột cùng là ai mang đinữ nhi có màu da đen dị thường, màu môi tím, màu tóc nhạt nhẽo, bề ngoài thêthảm làm cho người khác không đành lòng?

Tuy nói Thường Nhạc tâm địa thiện lương, cá tính dịu dàng, vẻ mặt luôn tươicười, cởi mở thân thiết, còn được thần ban cho tiếng nói ngọt ngào, bất quácũng thật sự không có người bởi vậy cảm thấy hứng thú với nàng, mạo hiểm đắctội Huệ Thân Vương nguy hiểm đem nàng mang đi, kết luận như thế, cái này tuyệtkhông phải là một người bình thường gây nên.

Một đêm trôi qua, nhân mã phủ Huệ Thân Vương gần như lục tung cả kinh thành,cũng không tìm ra được tung tích của Thường Nhạc. Đáng thương cho Thường Nhạc,hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nghe nói Huệ Thân Vương sáng sớm rời giường biết được còn chưa tìm được người,sắc mặt dị thường khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng.

La Khiêm đang muốn phái người đi ra ngoài tìm thì Vọng Nguyệt đột nhiên từ bênngoài chạy vào.

“Gia, Thường cô nương đã về nhà!” Hắn lảo đảo chạy vào đại sảnh, ngã lại bò dậy,vui mừng la lớn.

Sáng sớm không gặp người, hiện tại mới xuất hiện. La Khiêm nhìn thấy hắn,nhìn hắn thở hổn hển, đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn hí mắt hỏi: “Ngươi đi Thườnggia rồi?”

Vọng Nguyệt sững sờ, sắc mặt lúng túng, vội vội vàng vàng nói: “Dạ, tiểu nhânvì bảo vệ sự trong sạch cho Vương gia, đặc biệt đi chờ tin tức! Tiểu nhân thấytận mắt Thường cô nương sáng sớm về nhà, chứng thật Thường cô nương thực sựkhông phải là gia đem giấu đi. Tiểu nhân đã đem Thường Hoan quở mắng một trận,hơn nữa muốn hắn một đường ba quỳ chín gõ đến nơi đây hướng gia ngài thỉnh tội——”

“Nàng đã đi đâu?” La Khiêm không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn nói.

“Hồi gia tiểu nhân không biết.” Trong giờ phút quan trọng, lời của hắn ngượclại ít.

Chỉ nghe thấy “Bá” một tiếng, một bả bạch phiến (cây quạt) che đi khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng, chỉ lộ ra mộtánh mặt giận dỗi.

Chỉ là thanh âm mở quạt, khiến thần kinh toàn thân Vọng Nguyệt căng thẳng. Hắnbiết rõ tính khí chủ tử, không đợi chủ tử mở miệng, hắn vội vàng nói thêm: “Khởibẩm gia, Thường cô nương vẻ mặt đờ đẫn, ngồi ở đồng ruộng, sáng sớm là ThườngHoan phát hiện mang về nhà, Thường cô nương nói nàng hoàn toàn không nhớ rõ đãxảy ra chuyện gì.”

Một cây quạt “Pằng” rơi xuống đất!

Vọng Nguyệt không dám ngẩng đầu lên, nhanh chóng tiến lên, giúp chủ tử nhặt câyquạt lên, cúi đầu hai tay dâng.

Qua thật lâu, cây quạt mới từ trong tay hắn bị lấy đi. Hắn cúi đầu, lui về vịtrí cũ.

“Nàng cho là thật không nhớ rõ?” Thanh âm chủ tử, so với hắn nghĩ, càng vữngvàng hơn, nhưng cũng thấy được lòng ngài đau như cắt.

“Gia, theo thuộc hạ quan sát, Thường cô nương hẳn là có ẩn tình khác, nàngkhông muốn làm cho người nhà lo lắng, mới nói nàng không nhớ rõ.”

La Khiêm nghe vậy, một ngọn lửa giận nổi lên, cầm lấy chén trà trên bàn ném tới!

Vọng Nguyệt không dám né tránh, chén trà nóng bắn tung tóe lên người hắn, chéntrà hướng bên cạnh hắn bay qua, vỡ trên đất, hắn ngay cả nháy mắt cũng khôngdám nháy.

La Khiêm đứng dậy rời đại sảnh đi.

Vọng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, đã thấy chủ tử đi tới hậu viện, hoàn toàn khôngcó ý đi đến Thường gia thăm viếng.

Hắn nhìn bóng lưng chủ tử, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.

***Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***

Trong một ngõ hẻm hẻo lánh, có một cửa hiệu đồ cổ.

Cửa hiệu này là do Ngũ Vương Gia mở, người trông coi cửa hiệu là nhị ca ThườngHoan của nàng.

Trong tiệm cũng không bán đồ cổ, Ngũ gia chỉ là chuyên thu mua kỳ thạch mỹ ngọc (ngọc thạch quýhiếm)

Nàng không giống nhị ca, hắn lớn lên mi thanh mục tú, còn có tri thức cùng vớimột đôi mắt sắc sảo tinh tường, trong thành rất nhiều cô nương đối với hắnkhuynh tâm (áimộ), bà mối mỗi ngày đến thăm muốn làm maicho hắn. Đáng tiếc nhị ca trời sinh là người si mê đồ cổ, hắn yêu thích NgọcThạch hơn mỹ nhân, đến nay chưa từng vì ai động tâm.

Bất quá nhị ca cực yêu thương nàng- người muội muội trời sinh có khuyết điểmnày, thường vì nàng đắc tội với Lục Vương Gia; có lẽ cũng là vì nàng, qua tuổisong thập (hai mươi), vẫn không có dự tính cưới vợ.

Cho nên, nàng mỗi ngày đều đem cơm tới cho nhị ca.

“Tiểu Nhạc.”

Cho nhị ca dùng bữa trưa xong, nàng mới đi ra khỏi đầu ngõ, chợt nghe thấythanh âm quen thuộc.

Thường Nhạc ngẩng đầu, trông thấy cây quạt trắng như nửa vầng trăng tiếp là đôimắt đẹp thâm thuý.

“Lục gia.” Nàng không dám phi lễ, trở về sẽ bị nương trách cứ. Lại nhìn hắn,giống như có chỗ không hợp, lắc đầu nhìn nhìn mọi nơi, mới phát hiện hắn khôngcó ngồi kiệu, cũng không có ngồi xe ngựa, mà ngay cả Vọng Nguyệt cùng Vũ thị vệnhư hình với bóng với hắn cũng không trông thấy bóng người. “Lục gia, một mìnhngài?”

“Bổn vương một mình không được sao?”

Nàng có ý quan tâm, lại bị hắn dùng khẩu khí ngạo mạn châm chọc trả lời. ThườngNhạc nhẹ nhàng cắn môi, tị trọng tựu khinh (tránh nặng tìm nhẹ)nói:

“Vương gia thiên kim quý thể (thân thể cao quý), chỉ sợ cố tình ra ngoài một mình, thái phi và nương ta sẽ lo lắng.”

Trong lòng nàng suy nghĩ, hắn tính khí cáu kỉnh, quý khí hoàng tộc nặng, chỉ sợngười nhìn hắn nhiều, cũng sẽ chọc giận hắn, nếu như gặp phải một người khôngbiết thân phận hắn, lại không thức thời, chắc chắn chịu thiệt; đụng với ngườiqua đường không dám trêu chọc hắn, chính là người qua đường vô tội.

Hắn quý vi (địavị) Lục Vương Gia, hắn vẫn đều mangtheo tùy tùng và thị vệ, ra ngoài liền ngồi kiệu hoặc ngồi xe ngựa, ngăn cáchvới mọi người, không sinh sự.

La Khiêm lạnh lùng khẽ hừ, không nói gì, liếc mắt nhìn nàng cầm phạn hạp(hộp đựng cơm), nói:“Bổn vương muốn thăm nhũ mẫu, ngươi dẫn đường.”

Hắn nói xong, đi ở đằng trước, cũng không để ý tới nàng có đuổi kịp hay không.

Thường Nhạc nhìn bóng lưng hắn, trực giác mách mình là “Người qua đường” chọctai bay vạ gió kia. Đương nhiên nàng sẽ không nghe lọt từ “Dẫn đường” mà hắnnói đến, cho là thật đi đến đằng trước dẫn đường cho hắn. Hắn biết rõ đi nhưthế nào, ý tứ chính là muốn nàng đi theo cùng thôi.

Thường Nhạc cúi đầu, đi theo phía sau hắn, trong tầm mắt thủy chung có thân ảnhmàu đỏ của hắn. Hai người đi trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, chợt cóngười qua đường đi qua, đối với hai người họ cũng không dám nhìn nhiều, khôngphải vội vàng đi qua, chính là quay đầu đi đường vòng.

“Ngươi mất tích đêm đó, xảy ra chuyện gì?”

Thường Nhạc ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thon dài của hắn, một mái tóc dài đen bóngdưới ánh mặt trời choàng tại sau lưng, chói đến lóa mắt, làm cho người ta yêuthích và ngưỡng mộ.

“... Ta đã quên.” Thanh âm mềm nhẹ mà tràn ngập sự thiếu tự tin, đầu nàng cúixuống thấp hơn, tầm mắt dừng trên làn váy màu lam thêu hoa của mình.

La Khiêm dừng chân, xoay người lại, nàng không để ý liền va vào trong lòng ngựchắn.

“... Thực xin lỗi, Lục gia.” Rơi vào tầm mắt là một thân bào phục lửa đỏ củahắn. Một bả bán nguyệt bạch phiến (một cây quạt trắng tựa như nửavầng trăng) ngăn trở “Không có mắt” củanàng, màu trắng của mặt quạt và khuôn mặt thâm đen của nàng vừa vặn chạm vào,đem nàng đẩy ra.

“Tiểu Nhạc, ngươi không nên nói dối. Nếu không chịu thành thật trả lời, bổnvương liền trị tội Thường Hoan vì trách oan bổn vương!”

Mặt quạt rời đi trên mặt nàng, nàng ngẩng đầu, thấy bóng lưng hắn càng lúc càngxa, nàng không dám do dự, liền bước nhỏ theo sau.

“Tính nhẫn nại của bổn vương có hạn, còn không mau nói!” La Khiêm như là saulưng mọc thêm con mắt, khi nàng đuổi kịp giờ quát nạt nói.

Cho tới nay, ở trước mặt hắn, nói dối và qua loa đều là không dùng được, hắnluôn có thể nhìn thấu nàng, đem hết các loại thủ đoạn bức bách nàng, cho nênvới hắn không nên lừa gạt, thành thật trực tiếp đối với hắn mà nói, không nêntrêu chọc tính tình của hắn, tránh cho cùng hắn xung đột, miễn cho chính mìnhchịu tội.

Tuy lúc này nàng rất muốn giấu diếm xuống, nhưng Lục gia hỉ nộ vô thường, hắnthật muốn trị việc nhị ca đắc tội, nàng cả đời lương tâm đều bất an.

“Hoàng hôn ngày đó, một vị xa lạ gọi ta lại, hắn tự xưng là đại phu, nhận ủythác của người khác đến xem bệnh cho ta.” Không dám chần chờ, nàng đem sự tìnhngày hôm đó nói ra, “Hắn nói da của ta cùng máu có chỗ thiếu hụt, có thể cònsống đến nay là kỳ tích, nếu không sớm trị liệu, sợ sẽ đoản mệnh ——”

Hắn đột nhiên quay đầu lại, nàng thiếu chút nữa đâm vào hắn, may mà lúc này đichậm rãi, nàng kịp thời dừng bước.

Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn nàng, thật lâu chưa dời.Hắn rất ít khi nhìn thẳng vào nàng, khiên nàng không hiểu sao tim đập rộn lên.

“Giang hồ thuật sĩ, ăn nói lung tung, hắn là muốn lừa tiền lừa bạc! Ngươi tinrồi?” La Khiêm khinh miệt hừ lạnh.

Thường Nhạc lắc đầu, “Ta không có tin. Hắn nói Nhạc nhi khi còn bé từng dùngthuốc bổ quý hiếm kéo dài mệnh, mới có thể sống, điểm ấy thì có sai lầm.”

Nàng cũng không phát hiện một đôi mắt thâm thúy bên dưới mặt quạt chuyển chìm,khí sắc có hơi biến hóa, chỉ nghe hắn hỏi: “Về sau?”

“Ta nghe thấy hắn nói nhận ủy thác của người, hết lòng vì người mà làm, về sauta đã bị đánh hôn mê, không biết xảy ra chuyện gì, tỉnh lại đã là sáng sớm hômnay...” Tay của nàng xoa tại trên ngực, khẩu khí có hơi chần chừ.

La Khiêm thấy thế, khuôn mặt biến sắc, trong mắt bốc lửa giận, ngực nhanh chóngphập phồng, cây quạt cứng rắn bị bẻ gãy trong tay hắn!

“Thiên hạ rộng lớn, lại có cuồng đồ như thế!”

Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn cây quạt kia bị bẻ gãy, ngẩng đầu lên trông thấykhuôn mặt tuấn tú. Gương mặt này luôn giấu ở dưới quạt, nàng cơ hồ chỉ thấyđược một đôi mắt thâm thúy u lãnh mà anh tuấn của hắn, rất ít khi trông thấymặt của hắn.

Nhị ca Thường Hoan mi thanh mục tú, cũng coi là nhân vật tuấn dật, chính làngười trước mắt này, một đôi mày rậm mắt to, mũi thẳng mà rất cao ngạo, môi đỏthắm như mỹ nhân, hình dáng đường nét gọn gàng sạch sẽ, làn da trắng nõn so vớinữ tử còn tinh tế tỉ mỉ hơn, bên ngoài phong thần tuấn mỹ, nhất cử nhật độngđều làm người khác chú ý, chỉ là bẩm sinh, nhị ca nàng so với khí chất cao quýkia không bằng... Lòng của nàng bất giác không kiềm được ——

“Không được phép nhìn!” Cảm giác được nàng đang nhìn hắn, sắc mặt La Khiêm thayđổi, vươn tay che khuất ánh mắt của nàng, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.

Thường Nhạc sợ tới mức ánh mắt rũ xuống, lui ra một bước, không dám nhìn nữa.

La Khiêm cầm thật chặt nấm đấm, đặt tại bên người, nhìn thấy bộ dáng nàngnghe theo có phần sợ hãi, trong lồng ngực buồn bực một cổ tức giận khó tiêu.

“Ác đồ đã làm gì với ngươi? Hôm sau ngươi tỉnh lại.... Có gì khác thườngkhông?” Hắn nhìn sơ qua, thanh âm có dấu vết nghiến răng, tâm tình càng phứctạp.

Thường Nhạc cúi thấp đầu, vẻ mặt nóng nóng, căn bản không nhận thấy sự khácthường của hắn. Khi hắn chất vấn, nàng khẩn trương bất an, thành thực đáp lời:“Một ít bạc vụn trên người Nhạc nhi cũng còn, ta cảm thấy hắn không phải ác đồ,quả nhiên là đại phu, bởi vì.... Hắn ở lồng ngực của ta dán một ít thuốc bổ, cònnhét vào bên hông ta một cái đơn thuốc, trên đơn viết rõ muốn ta dùng đến khikhỏi hẳn.”

La Khiêm thật sâu nhìn vào ánh mắt nàng, trong ánh mắt phức tạp khó phân biệt.Biết nàng không lừa gạt, cũng đã không bị ăn hiếp, mới miễn cưỡng đè xuống lửagiận.

“Đem đơn thuốc cho ta.” Hắn vươn tay.

Thường Nhạc nhìn qua cánh tay thon dài trắng nõn của hắn, lắc đầu nói, “Takhông có mang theo.”

“Lát nữa đưa cho ta.” La Khiêm thả tay xuống, hỏi tới: “Bộ dáng người này nhưthế nào, có cho biết họ tên, lai lịch không?”

Thường Nhạc suy nghĩ một chút, bỗng chốc đầu rũ xuống thấp hơn, thanh âm tinhtế nói “Là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, so với Lục gia thấp hơn mộtchút, thoạt nhìn nghiêm túc lại vừa thần bí. Hắn không chịu nói là chịu sự nhờvả của ai, cũng không có lưu lại danh tính.”

La Khiêm nheo mắt lại. Người này đến tột cùng là ai, là ai gọi tới vì nàng khámvà chữa bệnh, vì sao giấu đầu thụt đuôi, không chịu lộ diện? Là địch hay làbạn? Có mục đích gì?

Hắn liếc mắt một cái qua vẻ mặt có chút xấu hổ của nàng, ngực mãnh liệt có tảngđá lớn va chạm, cắn chặt răng —— nha đầu kia che chở hắn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv