Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày đêm trôi không ngừng nghỉ, chớp mắt đã bước sang tháng Sáu.
Thành phố J là một thành phố trên đất liền điển hình của miền Bắc với hai mùa xuân thu ngắn ngủi, còn mùa đông rét lạnh và mùa hè nóng bức lại dài lê thê. Vừa sang tháng Sáu, thời tiết đã khô nóng vô cùng, cũng may hiện giờ nhà Trình Dục đã lắp điều hòa, tối trước khi đi ngủ mở lên, đến nửa đêm lạnh thì tắt, dù tốn tiền điện thật đấy, nhưng còn hơn là đổ mồ hôi ướt đẫm nệm không ngủ được.
Sau này, Chu Hoành Viễn nhiều lần bắt gặp Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên ở trường, thấy bọn họ cùng nhau đi siêu thị trong trường hoặc là đi dạo quanh rừng cây. Cả hai không làm những hành động thân mật quá mức, đến bả vai cũng chưa từng đụng phải nhau, dường như trong khoảng cách lúc gần lúc xa ấy là cả một câu chuyện mà Chu Hoành Viễn không hề hay biết.
Sau đó nữa, vào lúc nghỉ trưa, Chu Hoành Viễn và Ngô Tư Nguyên người trên người dưới đụng mặt nhau ở cầu thang, khuôn mặt của Ngô Tư Nguyên trĩu nặng tâm sự, hai người đi đến quán nước gọi ly trà chanh, Chu Hoành Viễn còn chưa kịp mở miệng, Ngô Tư Nguyên đã tự mình nói, "Cậu đã thấy bọn tớ, đúng không."
Chu Hoành Viễn hơi sửng sốt, rồi gật gật đầu.
"Nhiều lần tớ cũng nhìn thấy cậu, cũng may cậu ấy không chú ý, nếu không thì sẽ không chịu đi cùng tớ như vậy."
Mấy tháng trôi qua, hiển nhiên Chu Hoành Viễn đã nhận ra được trong lòng Trịnh Minh Khôn đang nghĩ gì. Cậu ấy không buông bỏ được Ngô Tư Nguyên, nhưng cũng không muốn và không thể trở thành một người đồng tính, cậu ấy né tránh thân mật cũng như liên lạc qua lại, đồng thời lại mãi đắm chìm vào tình cảm ở quá khứ. Đôi khi, Chu Hoành Viễn cảm thấy, so với Ngô Tư Nguyên, Chu Hoành Viễn cậu thật ra mới là người mà Trịnh Minh Khôn sợ phải đối mặt hơn. Trước mặt Ngô Tư Nguyên, Trịnh Minh Khôn sẽ bạo dạn hơn, sẽ không thấy xấu hổ và khó xử vì những thay đổi thất thường của mình. Cậu ấy có thể đóng vai một thằng cặn bã từ đầu đến đuôi đúng lý hợp tình, vừa tiếp nhận sự thật rằng tình bạn này đã mất đi, vừa đẩy thứ tình yêu không đúng lúc này ra thật xa. Nhưng hết thảy mọi chuyện lại không thể để Chu Hoành Viễn phát hiện được, một khi những tình cảm rối ren không hề có lý lẽ này bị phơi bày trước mặt người thứ ba, nỗi xấu hổ sẽ khiến chút dịu dàng này bay đi theo làn gió. Chu Hoành Viễn biết rất rõ điều này. Nhưng ngay cả bản thân Ngô Tư Nguyên cũng không tài nào nói Trịnh Minh Khôn là một thằng cặn bã được, dù sao thì đây chính là thứ mà cậu cầu còn không được. Cậu vốn là người yêu trước, cậu đã yêu người không nên yêu nhất, ngày đêm trằn trọc mong cầu, chỉ có chút an ủi này mới là ngọn lửa duy nhất trong cuộc đời u tối của cậu.
Một mùa giông bão nữa trong năm lại đến, sau hàng loạt sấm chớp đùng đoàng là một cơn mưa to như trút nước. Chu Hoành Viễn đứng trước cửa sổ, mở cửa ra, cuồng phong cuối cùng cũng tìm được lối vào, mang theo mùi bùn lầy lội trong không khí tiến vào phòng, vén chiếc áo ngủ lên và vò rối mái tóc của cậu.
Từng áng mây đen cuồn cuộn bao trùm cả thành phố, tấm lưới của màn đêm giăng ra như muốn nuốt chửng luôn cả Chu Hoành Viễn.
Mấy năm trở lại đây, Chu Hoành Viễn không còn thấy sợ hãi mỗi khi giông bão kéo đến nữa. Tất cả những cơn run rẩy trong giấc ngủ, hay những lúc nhào vào trong ngực chú, hoặc những lời nỉ non sau khi tỉnh dậy chỉ toàn là diễn trò để khơi dậy sự quan tâm và thương hại của Trình Dục mà thôi. Giờ đây, cậu đã là một cậu trai mười sáu tuổi, thế nên cái vẻ sợ sấm sợ chớp coi bộ có hơi giả tạo, nhưng mà nó lại cực kỳ hiệu quả, ít nhất là trong mắt Trình Dục.
Vì vậy, khi Chu Hoành Viễn đẩy cửa phòng Trình Dục ra rồi chui tọt vào chiếc chăn lạnh mùa hè của anh, Trình Dục cũng không thấy có gì khó hiểu, càng không hề làm ngơ trước những biểu hiện cố ý tỏ ra yếu thế của Chu Hoành Viễn, mà ngược lại, anh nhích lại gần Chu Hoành Viễn hơn chút, còn dang cánh tay ra ôm lấy cháu trai của mình vào lồng ngực. Anh thật sự rất mệt mỏi, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lẩm bà lẩm bẩm, "Sao vậy, còn muốn chú ôm đi ngủ nữa à?" Trong lúc nói cười còn lộ ra ít nhiều chế nhạo, làm cho Chu Hoành Viễn hơi xấu hổ, nhưng lại không cách nào cự tuyệt. Đây là cơ hội hiếm hoi Chu Hoành Viễn có thể chung chăn gối với Trình Dục. Dù có thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn bỏ qua.
Chu Hoành Viễn chỉ dụi dụi trước ngực Trình Dục, "hừ hừ" vài tiếng, làm nũng cực kỳ thành thạo, còn câu hỏi chính lại làm lơ không thèm trả lời. Trình Dục biết Chu Hoành Viễn dễ xấu hổ, chỉ cười cười, vuốt mái tóc mềm mại của câu, không giỡn nữa.
Trình Dục mỗi ngày phải tốn ba tiếng đồng hồ chỉ để chen chúc trên xe buýt, công việc rườm rà phức tạp thì đã đành, nhân viên ở chi nhánh còn hay không phục, lãnh đạo lại luôn thích "gây khó dễ" cho anh, mà thân thể đã nhọc thì đầu càng mỏi mệt hơn, lúc nào về đến nhà cũng trong tình trạng kiệt sức, cho nên hai chú cháu chỉ mới nói vài câu là ý thức của Trình Dục đã không chống đỡ nổi nữa. Chu Hoành Viễn không muốn làm phiền giấc ngủ của anh, cậu chỉ bình tĩnh nhìn anh, lắng nghe tiếng hít thở bên tai đang dần đều đều của Trình Dục.
Ánh mắt Chu Hoành Viễn dừng trên người Trình Dục rất lâu, đến cả chớp mắt cũng cố tình hạn chế, khi thấy người đàn ông bên cạnh mình nặng nề ngủ thiếp đi rồi, cậu mới kìm lòng không đặng nhích tới anh gần hơi đôi chút. Hai người đầu kề đầu, vai sóng vai, nhìn từ xa chỉ thấy tư thế lưu luyến thân mật đến vô cùng. Chu Hoành Viễn hít sâu hai cái, đó là hương vị đặc trưng chỉ thuộc về Trình Dục, khô ráo mà ấm áp. Bên ngoài cửa sổ trời còn đang mưa, tiếng sấm bên tai vang lên không dứt, quanh mình toàn là sự ẩm ướt phiền phức, thời tiết như thế này vốn là loại thời tiết Chu Hoành Viễn ghét nhất, nhưng vào giờ phút này, trong lòng cậu lại cực kỳ an bình. Cậu không thấy ghét những tiếng nổ ầm vang mưu toan diệt cả đất trời nữa, cũng không vì không khí ẩm ướt mà thêm buồn phiền, sẽ không nhớ tới kỳ thi ngày mai và những vấn đề nan giải còn chưa được giải quyết, thậm chí còn gói ghém chồng chồng những sự vụ không vừa ý trên lớp rồi ném đi thật xa. Mọi muộn phiền và âu lo, tất cả u ám và buồn bã đều biến mất khi cậu bên cạnh Trình Dục, đều lặn mất tăm trong buổi đêm yên tĩnh và ấm áp này.
Người nằm bên cạnh là mối tình dị dạng nhất và cũng là cấm kỵ nhất của Chu Hoành Viễn, là bí mật ẩn giấu trong tim cậu không cách nào thổ lộ, là cảm giác an toàn cậu vĩnh viễn không thể nào thoát ra, và là miền lý tưởng của hạnh phúc mà cậu chắc chắn không thể nào chạm tới. Chu Hoành Viễn biết, tất cả những hạnh phúc vụn vặt, tình yêu tan vỡ, tương lai không tài nào có dáng vẻ như ban đầu, hay những đêm an bình đều do cậu trộm được, bờ bên kia của vui vẻ không phải là hoan lạc, mà là sự thận trọng đến bất đắc dĩ.
Ánh trăng bị lớp lớp mây đen che khuất, trong đêm tối Chu Hoành Viễn chỉ có thể liên tục dùng ánh mắt để tạc nên khuôn mặt Trình Dục. Đôi mắt sâu thẳm, sóng mũi cao thẳng, khuôn miệng đẹp đẽ, từng đường nét ngũ quan vừa vặn của anh như đã ghim sâu vào lòng Chu Hoành Viễn, mang theo ánh sáng dịu dàng và biểu tượng nhân từ khắc lên linh hồn của Chu Hoành Viễn một nét mực đậm đà.
Chu Hoành Viễn nhích lại gần hơn một chút, đầu của hai người kề sát vào nhau, mũi chạm mũi, Chu Hoành Viễn bỗng nổi hứng chơi đùa, nhẹ nhàng cọ một chút, động tác này vô cùng thân mật, làm cho cậu trai 16 tuổi giấu không nổi nụ cười ngọt ngào. Trình Dục còn đang ngủ, hơi thở đều đều phả lên mặt Chu Hoành Viễn, khiến mặt Chu Hoành Viễn ngứa ngáy, trong lòng cũng vậy.
Chu Hoành Viễn hơi nghiêng người về phía trước, sau đó đặt môi mình kề vào giữa hai phiến môi mỏng manh của Trình Dục, không tự chủ được nhẹ nhàng ấn lên nơi đó một nụ hôn. Mọi thứ đều diễn ra cực kỳ tự nhiên, tựa như người đang nằm ở nơi này hoàn toàn không phải là chú của cậu, mà cậu vốn cũng nên hôn người đàn ông đang say giấc này như thế.
Sau khi làm xong rồi, Chu Hoành Viễn mới hoảng hốt ý thức được mình đã làm gì, cậu nằm xuống giường, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, toàn thân choáng váng, phiêu bồng lửng lơ như trên mây, một chốc lại như chìm xuống đáy biển. Giây tiếp theo, ngọn lửa đang len lỏi trên má bắt đầu bùng cháy dữ dội, như thiêu đốt toàn bộ da thịt cậu. Cảm xúc mãnh liệt ấy khiến cậu rùng mình, nhắm chặt hai mắt lại, không dám liếc nhìn Trình Dục nữa. Dục vọng như cơn nạn lũ ngập trời, một khi tìm được lối vào, chỉ có duy nhất một con đường có thể đi, không được quay đầu lại.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Chu Hoành Viễn đã rời giường. Cậu còn phải đối mặt với cả một ngày thi cử, cho dù quầng thâm dưới mắt có đậm màu đến đâu thì cũng phải nỗ lực để tiến về phía trước. Cậu ngồi dậy, đưa tay cẩn thận đụng khẽ vào mặt Trình Dục, ngay sau đó lại không khống chế được bèn lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi Trình Dục. Chạm xong rồi cậu mới cẩn thận xuống giường để đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nhưng chỉ trong nháy mắt Chu Hoành Viễn xoay người rời đi, Trình Dục mở đôi mắt đỏ ngầu của anh ra.
Cả một đêm, Trình Dục chưa từng ngủ say. Anh biết Chu Hoành Viễn sợ ngày giông bão, mặc dù bây giờ Chu Hoành Viễn đã lớn, không còn gặp ác mộng nữa, nhưng anh vẫn không thể ngủ ngon giấc, trong lòng luôn lo lắng, sợ rằng cháu trai của mình nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng đến thi cử ngày hôm sau. Cho nên, khi một khối thịt nóng rực nhích lại gần anh trong màn đêm, khi Chu Hoành Viễn hôn lên môi anh, về cơ bản Trình Dục vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng dù có tỉnh táo thì Trình Dục có thể làm gì đây? Răn dạy ngay tại chỗ? Hay là vạch trần tính nết hư hỏng bất trị của cậu? Sợ hãi, bối rối, luống cuống và xấu hổ, đủ loại cảm xúc ào ào dâng lên trong lòng Trình Dục, nhưng bóng đêm đã che lấp đi cảm xúc của anh, Hoành Viễn không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, và càng không thể nghe được tiếng hò hét trong lòng anh, rằng cậu hãy dừng lại, mau mau dừng lại.
Trình Dục vươn một tay đặt lên mắt mình, còn tay kia theo bản năng sờ lên chỗ ngủ đã trở lạnh của Chu Hoành Viễn.
Không thể phủ nhận, Trình Dục yêu Chu Hoành Viễn, nhưng mà tình yêu của Trình Dục là một tình yêu không điều kiện, cũng không mong cầu được báo đáp. Chu Hoành Viễn ngây thơ mờ mịt vẫn không biết, trước khi trời sáng, cậu lại được Thần tha thứ thêm một lần nữa.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 48.
Tác giả có điều muốn nói: Để tui giải thích một xíu vì sao Trình Dục không vạch trần. Thứ nhất là vì hôm nay Chu Hoành Viễn phải đi thi. Thứ hai là hành vi của Chu Hoành Viễn thật ra không quá nghiêm trọng, chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi, tuy Trình Dục có kinh ngạc và lo lắng đấy, nhưng cũng không xem nó là cái gì quá to tát. Anh chỉ thấy Chu Hoành Viễn rất tò mò về chuyện lứa đôi, nhưng anh lại không hề biết tâm tư của cậu ấy đã bất bình thường từ lâu... Dù gì thì ở cái thời đó... trai thẳng khá là hiếm có cơ hội được tiếp xúc với những thứ như thế này mà... Ảnh mà nghĩ tới trường hợp cháu trai thích mình là tui đi đầu xuống đất luôn đó...