Tính ra, Ngụy Lai cũng là một người khá xui xẻo, tháng thứ hai kể từ khi cô và Trình Dục chia tay trong im lặng, ngân hàng của Trình Dục bắt đầu hừng hực lên kế hoạch xây cất nhà cửa cho nhân viên, với giá cả ưu đãi chỉ hơn 3000 tệ/m2, ở bên rìa của một nơi có vị trí tuyệt vời, làm cho nhân viên ai nấy đều vui mừng.
Chẳng có ai muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, nhưng người muốn mua thì nhiều, mà căn hộ ngon với vị trí đẹp lại chỉ có bấy nhiêu, thế nên mấy lãnh đạo mới vung tay lên, quyết định dùng phương thức rút thăm để phân phối quyền mua nhà.
Tới đây, Trình Dục phải nói là khổ tận cam lai, hoặc là cái vụ "đen tình đỏ bạc" thật sự linh nghiệm, vừa ra tay đã rút được một căn nhà lớn rộng 120m2 ở tầng 7, có một phòng khách ba phòng ngủ, đây là tầng tốt nhất, ở vị trí đẹp nhất, cũng là căn nhà được truy lùng nhiều nhất, làm cho vô số đồng nghiệp ghen tị không thôi.
Trình Dục vui vẻ rạo rực tính toán sổ sách cả buổi chiều, trong niềm vui sướng hân hoan đấy, ai mà còn tâm trạng làm việc chứ. Xưa nay ham muốn vật chất của anh rất thấp, lại ít chi tiêu, ngoại trừ nửa năm qua hẹn hò với Ngụy Lai không tích góp bao nhiêu, thì ngày xưa anh cũng dành dụm được hơn bảy vạn tệ, bây giờ phải trả trước 1/3 tiền nhà, suy ra hiện giờ còn thiếu khoảng bốn vạn tệ, nếu tính thêm tiền thưởng thành tích của quý này thì chỉ còn thiếu có ba vạn tệ. Có điều đối với Trình Dục mà nói ba vạn này không khó kiếm, bây giờ việc làm ăn của Lý Duệ đang dần dần đi vào quỹ đạo, vay hắn ba vạn hẳn không thành vấn đề.
Trình Dục viết viết vẽ vẽ, nhanh chóng tính tiền phải trả hàng tháng, lãi suất vay của quỹ tích lũy không cao, chi tiêu hàng tháng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, huống chi anh còn có căn nhà cũ hiện tại có thể cho thuê, mặc dù vị trí hơi hẻo lánh, diện tích nhỏ, nhưng khi cho thuê vẫn đảm bảo được bốn năm trăm tệ bay vào sổ mỗi tháng.
Về đến nhà, Trình Dục lập tức liên lạc với Lý Duệ. Cách đây vài năm, Lý Duệ kinh doanh thiết bị điện tử secondhand, sau đó cứ như thế kiếm được vài khoản nhờ nghề này, tốt nghiệp xong lại càng như cá gặp nước. Đầu óc hắn thông minh nhanh nhẹn, khá linh động, mấy năm nay hắn dần dần tiếp xúc qua lại với một vài công ty thiết bị, hiện tại đã lên chức tổng đại lý của một công ty điện thoại di động ở thành phố J. Lý Duệ bây giờ đã không còn là cậu sinh viên nghèo lái con Santana cũ rong ruổi bán hàng khắp nơi nữa. Bây giờ, hắn đã có cửa hàng của riêng mình ở quảng trường Hằng Phát cao cấp nhất thành phố J, công việc làm ăn phát đạt, trở thành "phú hào" trong số các bạn cùng lớp.
Trình Dục vừa về đến nhà đã nhắn tin cho Lý Duệ biết chuyện chia nhà trong ngân hàng. Lý Duệ trực tiếp gọi điện thoại tới: "Nói đi, cần bao nhiêu?"
Mối quan hệ giữa hai người họ trong những năm qua từ lâu đã vượt khỏi giới hạn hàn huyên và khách sáo, có một nói một có hai nói hai, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì bỏ qua một bên. Điều này cả hai người bọn họ đều biết rõ. Trình Dục không vòng vo, thẳng thắn: "Chỉ thiếu ba vạn thôi", Lý Duệ ở đầu dây bên kia lại ngạc nhiên, nói, "Cậu cũng được đấy chứ, tích góp được nhiều ghê nhỉ?"
Trình Dục không giấu giếm gì hắn, nói thẳng, "Phúc lợi trong nghề cũng được lắm, tớ với Hoành Viễn bình thường không hay tiêu tiền, nếu không phải vì yêu đương thì có lẽ chỉ cần vay cậu hai vạn thôi."
Lý Duệ "chậc" một tiếng, nói: "Đến lúc nhà xây lên, nội thất lắp xong rồi, cậu vẫn còn nhớ thương cho cô gái đào mỏ đấy à?"
Trình Dục không nói gì, anh từng có rất nhiều áy náy đối với Ngụy Lai, nhưng từ khi biết bản thân Ngụy Lai chẳng qua chỉ cưỡi lừa tìm ngựa là đã không còn cảm xúc gì nữa, không nhớ nhung, càng khỏi nói đến chán ghét hay hận thù, chỉ cho rằng cô là một người xa lạ cùng nhau đi qua một đoạn đường trong sinh mệnh, đến ngã tư đường tự nhiên chia tay, không còn gì khác.
Lý Duệ từ trước đến nay đối xử với Trình Dục rất chân thành, mua nhà không phải chuyện nhỏ, đương nhiên hắn sẽ để tâm, ngày hôm sau ba vạn tệ liền được chuyển đến tài khoản ngân hàng của Trình Dục.
@antiquefe (wattpad)
Ký hợp đồng với ngân hàng, trả tiền trả trước, phê duyệt khoản vay, phải đến mấy tháng trôi qua chuyện này xem coi như đâu vào đấy, đến khi Trình Dục lấy lại tinh thần mới phát hiện đã vào tháng Tư rồi, cũng đến ngày Chu Hoành Viễn đăng ký thi trung học.
Chú cháu không cần phải cãi nhau, càng không cần trầm tư suy nghĩ, cứ điền thẳng vào phiếu đăng ký trường thí nghiệm tỉnh rồi đem nộp. Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh trung học, hai người ai cũng tràn đầy năng lượng, không có muộn phiền, chỉ chực chờ trận chiến cuối cùng.
Trong mô hình do thành phố tổ chức, bởi vì Chu Hoành Viễn lần đầu tiên đứng vị trí thứ nhất trong lớp, cho nên dù xét toàn thành phố cậu cũng được xếp vào top 300. Hai năm rưỡi qua Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên thay phiên nhau đứng đầu bảng, bây giờ lần đầu tiên bị người ta "chen chân", vừa ngoài ý muốn, vừa không phục, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ tuy là "không thể hòa giải", nhưng bây giờ lại có chung "kẻ địch", ai nấy đều nỗ lực gấp bội, chỉ sợ bị tụt lại phía sau người khác. Bọn họ dí nhau sát rạt, người này học còn chăm hơn người kia, đặc biệt là Trịnh Minh Khôn, tan học không còn đi dạo lung tung, cũng không mấy nói mấy truyện trên trời dưới đất với các bạn nữ nữa, trong đầu cậu giờ chỉ còn lại ba chữ, thí nghiệm tỉnh.
Dưới áp lực học tập nặng nề, Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên cùng hướng về phía thiết lập hoà bình, hoá giải hiềm khích, ba người như thường lệ cùng nhau về nhà, trên đường đi không còn nghe thấy những lời quái gở bén như kiếm sắc nữa, mà thay vào đó là trận tranh luận nhiệt tình đến mặt đỏ tai hồng. Bỏ lại sau lưng tất cả những áp lực và động lực đó, ba người họ đều rất hoài niệm bầu không khí như vậy, giống như khi bọn họ vừa mới bước vào trường trung học cơ sở, hết thảy đều hài hòa và hân hoan.
Về sau, Ngô Tư Nguyên không khỏi cô đơn nói với Chu Hoành Viễn, cho đến bây giờ thứ cậu sợ nhất không phải là vất vả hay mệt nhọc, cái cậu sợ là tình bạn này chết đi, tình cảm này cũng chết, và cậu với người con trai mang nhiều sắc màu nhất trong cuộc đời cậu, đường ai nấy đi.
Mọi người trong lớp đều nín thở, cho dù là bạn nhỏ quậy phá ham chơi nhất cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí này, thậm chí trong vô thức còn lấy sách giáo khoa ra, cố hết sức giải từng đề một. Tất cả mọi người trong lớp, từ thầy Thôi đến lớp trưởng, từ lớp trưởng đến tên côn đồ không hợp tác nhất, đều bất giác hình thành một mặt trận đoàn kết, hết thảy đều diễn ra suôn sẻ và trật tự.
Áp lực là thật, nhưng vui vẻ vẫn ở đó, minh chứng rõ nhất là khi bài hát của lớp được xướng lên trong giờ ăn trưa ở phòng học sau tiết thứ hai, khi tiếng cười từ một góc nhỏ lan ra toàn lớp, và khi cả lớp mạnh mẽ hô to "Chúng em chào thầy/cô" trước mỗi tiết học. Đương bạn học thiếu niên, thanh xuân đầy rực rỡ, đại khái chính là thời khắc này.
Trình Dục cực kỳ coi trọng Chu Hoành Viễn, vì để chăm sóc đầy đủ cho cậu mà Trình Dục có thể không tăng ca thì không tăng ca, từ chối xã giao được thì từ chối, mỗi khi Hoành Viễn về đến nhà, không bao lâu sau Trình Dục cũng sẽ đi làm về, anh học cách nấu đa dạng món ăn cho cậu, ăn cơm xong, không một ngày nào anh không ngồi học cùng cậu.
Hiện giờ, bài Chu Hoành Viễn không hiểu càng ngày càng ít, phần lớn thời gian, Trình Dục không phải dạy cậu cái gì, nhưng với Chu Hoành Viễn mà nói, dù cho anh chỉ đơn giản yên lặng ngồi ở bên cạnh cậu như vậy cũng đã là một trợ lực cực lớn rồi.
Dưới áp lực cao, thời gian thấm thoắt thoi đưa, không biết ai là người khởi xướng đếm ngược ngày thi ở một góc bảng đen, chỉ một vài nét phấn trắng nhưng lại khiến người ta chú ý hơn bao giờ hết. Mọi người ai cũng lo lắng, vì thế càng cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
Để tăng tỷ lệ đầu vào, không ít giáo viên chủ nhiệm bắt đầu khuyên học sinh yếu kém từ bỏ năm cuối trung học cơ sở. Nhưng mà lớp 2 thì không như thế, thầy Thôi tôn trọng nguyên tắc "không bỏ lại cũng không bỏ cuộc", tuyệt đối không từ bỏ một bạn nào, trên thực tế, cho đến ngày cuối cùng trước kỳ thi trung học, sỉ số lớp 2 vẫn là sáu mươi mốt người, không thiếu một ai. Đây thực sự là một kỳ tích trong một ngôi trường dành cho con em công nhân lao động nhập cư như trường trung học cơ sở số 14. Nhưng thầy Thôi lại nói, "Bản thân các em chính là kỳ tích lớn lao nhất của chính mình."
Bọn họ vẫy tay chào tạm biệt trong sự khát khao và háo hức vô hạn về tương lai, còn đối với trận chiến không gươm giáo kia, không một ai luống cuống sợ hãi.
Mọi thứ đều đang đi về phía vẹn toàn, tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước trong hình hài tuyệt vời nhất của chính mình.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 35.