Hận thù đọng lại nơi đáy mắt, khắc sâu trong tâm trí. Hận đâu dễ buông bỏ? Thù đâu thể bỏ qua dễ dàng. Việc tự thôi miên chính mình khiến anh khá lên đôi chút, tâm trí vững vàng hơn với quyết tâm báo thù.
Bây giờ cũng đã đêm muộn, những Ảnh Vệ khác cũng đã được nghỉ ngơi từ lâu nhưng Diệu Thần chỉ nhắm tới anh mà ép buộc luyện tập. Sỉ nhục anh bằng những lời lẽ thô thiển chỉ vì ghét bỏ.
Tính cách của Diệu Thần từ nhỏ đã rất xấu, chỉ nghe lời duy nhất hai người là vợ chồng Tể Tướng. Anh hiện tại đang bắt ép Hắc Lang luyện tập thân pháp, tuy Hắc Lang thể chất tốt, linh căn có thể tu luyện tiên pháp nhưng anh không an tâm lắm, dù sao Hắc Lang càng sớm mạnh lên thì anh mới có thể thoát khỏi Uyển Linh mà không gặp trở ngại.
- Ngươi muốn ở cạnh nàng ta thì ngoan ngoãn mà luyện tập đi, càng mạnh nhanh càng có nhiều cơ hội ở bên cạnh nàng ta hơn. Tuy ta không hiểu sao ngươi lại thích kiểu nữ nhân ngang ngược, ương ngạnh như thế nhưng nếu muốn ta sẽ giúp ngươi có được nàng ta, vì vậy từ bây giờ ngươi bắt buộc phải nghe lời ta tuyệt đối.
Tuy nghe thấy yêu cầu đặc biệt này của Diệu Thần rất hấp dẫn nhưng anh ghét phản bội, anh tuyệt đối chỉ nghe theo lời của một mình cô ấy, sẽ không còn ngoại lệ khác.
- Ta sẽ chỉ nghe lời chủ nhân, chỉ chủ nhân mới được phép ra lệnh cho ta. Một kẻ như ngươi không xứng...
Ngay khi nghe thấy những lời khinh bỉ, ngạo mạn không xem anh ra gì từ Hắc Lang, Diệu Thần tức giận mà đánh một chưởng vào lưng anh khiến anh phút chốc không thể ngượng dậy nổi. Lực của chưởng pháp đó quá mạnh, Diệu Thần có lẽ không muốn nương tay với anh. Căm ghét càng thêm căm ghét nhưng hiện tại anh vẫn quá yếu không đánh lại Diệu Thần được nên chỉ biết im lặng mặc hắn đánh, chà đạp.
Uyển Linh lúc này không biết đã cảm nhận được gì đó mà lao ra khỏi phòng, lập tức chạy về phía nơi họ ở. Bạch Mộc Ly nhìn thấy cũng có chút thắc mắc vì hiện tại đã là đêm muộn cô ấy lại lo lắng mà lao ra ngoài như vậy quả thực khiến người khác không yên tâm. Anh đứng dậy và đi theo sau cô ấy.
- Tiểu thư người gặp chuyện gì sao? Hiện tại đã là nửa đêm tại sao người lại ra khỏi phòng? Hiện tại còn rất lạnh, nếu có chuyện gì cần tại hạ sẽ giúp người một chút.
Anh đi theo phía sau còn không quên lấy áo khoác lên cho cô ấy, sợ cô ấy sẽ đổ bệnh hay gì đó, cảm giác quan tâm mà anh chưa từng có với bất kỳ ai trước đây, nhưng nó lại khá ấm áp.
Cô ấy cũng thắc mắc mà không biết tại sao nên cũng cho anh theo sau mình đi tới đó. Trong khi di chuyển cô ấy đã bảo hệ thống mở hai phần quà nhỏ còn lại kia, linh cảm nhắc nhở mãnh liệt lên làm như vậy, chính cô ấy cũng không biết tại sao.
- Hệ thống mở quà ra cho ta, tìm cả thuốc trị thương nữa, ta có linh cảm rất xấu về một việc gì đó, nhưng không biết tại sao.
Khi suy nghĩ truyền tới hệ thống liền xuất hiện và làm theo. Mở hộp quà đầu tiên vật phẩm không có gì ngạc nhiên cả, bên trong chỉ là một bộ ngân châm trung phẩm bình thường. Chiếc hộp thứ hai lại có chút khác biệt, đan dược chữa thương hoàng phẩm, là phẩm chất đan dược tốt nhất, dược lực mạnh mẽ. Không biết là do trùng hợp hay sắp đặt nhưng khi thấy nó cô thực sự rất vui, vui vì có thể chữa thương cho Diệu Thần và Mộc Ly không phải gắng sức mà thúc giục sinh trưởng của Thần Mộc, không cần thiết cố sức mà chuyền chân khí cho nó nữa.
Khi tới nơi khung cảnh khiến cô ấy lo lắng mà tức giận, trước mắt cô là Hắc Lang đang bị Diệu Thần đánh đến trọng thương đầy mình. Cô không biết tại sao anh ấy lại làm như vậy, ngay khi Hắc Lang nhìn về phía cô sự tức giận trong tâm trí lập tức bùng nổ. Bầu không khí trùng xuống, từng bước chân nhẹ nhàng bước về phía hai người họ.
Bạch Mộc Ly theo phía sau thì khá bất ngờ, anh không nghĩ gia nhân trong Tướng Phủ lại đáng sợ như vậy. Xuống tay đánh người mới tới trọng thương hoàn toàn không có chút nương tay nào.
Uyển Linh tiến tới đứng trước mặt Diệu Thần mà tra hỏi. Giọng điệu tức giận vang vọng khắp sân viện.
- Diệu Thần tại sao anh lại đánh Hắc Lang? Hắc Lang là người của ta anh không được phép làm như vậy. Nếu ghét ta thì cứ tới tìm ta và đừng nhắm vào anh ấy...
Ngay khi cô ấy vừa nói xong Diệu Thần đã buông ra vô số lời nói chê bai một cách khó chịu.
- Ta quả thực không có quyền đánh tên nô lệ này nhưng việc đánh hắn cũng không sai. Cô trước đó còn không nói với ta hắn là nô lệ của ai, vì vậy trước đó ta không biết hắn khi đó không thuộc về ai cả, ta không có lỗi đúng chứ? Ta đang dạy dỗ hắn cách phục tùng chủ nhân của mình, không nghe tất nhiên sẽ bị đánh, yên tâm đi, nếu hắn chết rồi ta đâu thể thoát khỏi nữ nhân kinh tởm như cô được? Đúng là chủ nào tớ nấy đều không đáng coi trọng...