Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 64: Đá cầu



Bị Vương đại gia nhìn ra tâm sự là ngoài ý muốn, nhưng Mạnh Dương cũng là thật tình lấy kinh nghiệm, vì thế, thậm chí ngay cả e lệ cũng chả rảnh lo.

Ai ngờ chờ tiễn đi Vương đại gia rồi, quay người lại, liền thấy thần sắc của hai người ở đằng sau đều không đúng.

Liêu Nhạn nghiến răng nghiến lợi, mới muốn mở miệng lại bị Bạch Tinh che miệng một phen, "Ngươi câm miệng!"

Một đôi mắt lộ ra ngoài của Liêu Nhạn lộ ra thần sắc khó có thể tin.

Bạch Tinh đúng lý hợp tình nói: "Dù sao ngươi cũng không biết nói cái gì khác."

Đằng nào cũng chỉ là mấy từ linh tinh như "Hồ ly tinh" với "Không biết xấu hổ", có nghe hay không cũng chả quan trọng.

Mặt nàng đỏ hồng, trái tim nhảy thình thịch thình thịch không ngừng, cảm thấy quả thực còn khẩn trương hơn cả lần đầu tiên giết người.

"Ta rất thích ngươi." Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng nghiêm túc mà nói một đoạn lời nói như thế, "Mặc kệ có tiền hay không."

Nàng cảm thấy Vương đại gia nói rất đúng, chính mình là đồ con người của thư sinh nha!

Có tiền hay không lại có gì quan trọng chứ?

Dù sao nàng có a.

Trong óc Mạnh Dương ong một tiếng nổ tung, mặt trực tiếp hồng đến tận cổ, giống như đánh ngã một đĩa thuốc nhuộm to.

Chàng cưỡng bách chính mình nhìn thẳng vào Bạch Tinh, cả đôi tay lại nhịn không được mà run run rẩy rẩy đi moi bờ tường.

Nam tử hán, ta là nam tử hán, không thể khiếp đảm!

"Ngươi, ngươi nghe được nha......"

Này, này đây phải thế nào cho phải?

Không, không đúng, thích một người không có gì không đúng, chỉ là...... Chỉ là không hề chuẩn bị mà bị người ta nghe hết trơn như vậy, giống như quần áo đều bị lột sạch, luôn có chút thẹn đến hoảng.

Liêu Nhạn nỗ lực giãy dụa, liều mạng hừ hừ dưới tay Bạch Tinh:

Không biết xấu hổ, hồ ly tinh! Quỷ gạt người!!

Ngươi cái con mọt sách chết tiệt này quả thực không biết xấu hổ!

Bạch Tinh bỗng nhiên cũng có chút thẹn thùng lên, nhẹ nhàng ừ một tiếng, giống như gió nhẹ đầu xuân, nhẹ nhàng một chút liền đẩy ra......

Màn đêm buông xuống, ba người đều không ngủ ngon.

Trời mới biết mấy nhà vui mấy nhà sầu.

28 tháng chạp, cát, hợp nói chuyện yêu đương.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Dương cơ hồ cả đêm không thể ngủ say vẫn cứ tỉnh lại như thường ngày vậy.

Chàng mở to hai mắt khô khốc, mờ mịt nhìn chằm chằm nóc nhà một lát, thẳng đến khi ký ức đêm qua dần dần dâng lên như thủy triều, chen đầy trong sọ não hỗn hỗn độn độn.

Chàng nháy mắt thanh tỉnh, trực tiếp bật dậy từ trên giường đất.

Ô ô ô ô ô!

Mạnh Dương chậm rãi dư vị một mình, qua một lát, bỗng lại bụm mặt vùi chính mình vào tấm chăn thật dày, giãy chân xoay vài cái, cặp tai lộ ra bên ngoài đỏ đến y như nhỏ máu.

Ai nha, mắc cỡ chết người!

Chỉ là á, chàng cũng là thật sự cao hứng.

Tinh Tinh cũng thích mình nha! Chàng rốt cuộc đã rõ những lời mà cổ nhân nói trong thi văn kia.

Trên đời sẽ còn có kẹo nào càng ngọt ngào hơn lưỡng tình tương duyệt sao? Sẽ không!

Một ngày không thấy, như cách ba thu, Mạnh Dương vừa bay nhanh mà mặc quần áo, vừa điên cuồng tính toán trong đầu:

Từ đêm qua đến giờ được tầm tầm cỡ 4 canh giờ, nói cách khác, chàng với Tinh Tinh đã có trọn một năm không gặp!

Chàng muốn gặp Tinh Tinh, bây giờ!

Đời này Mạnh Dương chưa bao giờ rời giường nhanh chóng đến vậy, nhanh nhẹn đến quả thật không giống một thư sinh tay trói gà không chặt.

Vẫn luôn không quá chú ý dung mạo, thế mà chàng thậm chí còn đứng trước gương, nỗ lực chải chuốt tóc tai, hận không thể làm cho mỗi một sợi tóc của mình dễ bảo hết, làm cho mình càng tinh thần hơn chút.

Nếu đã đồ con người của ta, như vậy, nếu ta đem chính mình làm cho càng đẹp hơn một chút, liệu Tinh Tinh có thể thích ta càng nhiều hơn một chút hay không?

Chàng tựa như tất cả những tiểu tử mới lớn lâm vào tình yêu trên thế gian này, khẩn trương lại bức thiết mà chuẩn bị, vô cùng khát vọng nhìn thấy cô nương mình âu yếm.

Nhưng chàng cảm thấy mình nên mang theo chút gì đó.

Đúng, hẳn là mang một chút.

Nhưng mang cái gì mới tốt đây?

Chàng nôn nóng mà bắt lấy ngón tay, ngó loạn y như con ruồi không đầu.

Đầu cành đậu lại 2 con chim sẻ, thân thể tròn vo linh hoạt mà nhảy nhót giữa những ngọn cây mảnh dẻ, thường thường phát ra vài tiếng hót, phảng phất như đang thúc giục nói: Con mọt sách, mau lên!

"Ta đã rất mau rồi." Mạnh Dương lẩm bẩm tự nói, trong lúc vô ý, lúc tầm mắt xẹt qua nhà bếp ấy, rốt cuộc trước mắt sáng ngời, có chủ ý.

Liêu Nhạn cũng dậy rồi.

Chàng ta vác lấy 2 cái mắt thâm quầng to tướng, tơ máu trải rộng trên tròng mắt, cứ vậy mà ôm đao ngồi xổm ở trong sân, thẳng tăm tắp nhìn chăm chú vào Mạnh Dương, đối phương đi đến đâu, tầm mắt chàng ta liền theo tới đó, giống như một mạt u hồn chết không nhắm mắt.

Hồ...... Chàng ta vừa muốn mắng người, rồi lại đột nhiên nhớ tới lời Bạch Tinh nói hôm qua, vì thế vội mạnh mẽ nuốt xuống.

Không được, chàng ta nhất định phải nghĩ chút gì khác đa dạng hơn mà mắng!

Mạnh Dương phảng phất như không thấy được Liêu Nhạn ấy.

Không, không phải phảng phất, mà là tiểu tử mới lớn này giờ này khắc này mãn tâm mãn nhãn chỉ có cô nương mình thích, nào còn có thể nhìn thấy những người khác nữa chứ?

Chàng dẫm bước chân nhẹ nhàng lại thấp thỏm đi đến trước cửa nhà Bạch Tinh, lúc mới muốn nhẹ nhàng gõ cửa ấy, lại thấy cửa kẽo kẹt một tiếng, tự mình mở ra, trong kẹt cửa lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không mở miệng trước.

Trái tim thật vất vả mới bình tĩnh trở lại của Mạnh Dương á, giống như lập tức lại khẩn trương lên.

Bùm, bùm, bùm!

Là tim ta đang nhảy.

Rọt, rọt, rọt!

Là máu đang chảy!

Chàng cơ hồ là cái gì cũng có thể nghe thấy, rồi lại như là gì cũng không nghe thấy, chỉ là ngây ngốc nhìn người trước mắt.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Mạnh Dương mới lắp bắp nói: "Tinh, Tinh Tinh, hôm nay chúng ta gói bánh bao ăn nha!"

Ta mang theo tin tốt cho ngươi nha, ngươi có thích hay không?

Bạch Tinh thoạt nhìn như trấn định hơn chàng một chút, có điều khuôn mặt cũng là đỏ bừng.

Nàng sảng khoái mà gật đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt khẩn trương của Mạnh Dương một lát, bỗng nhiên rất nghiêm túc mà nói 1 câu, "Hình như ta lại càng thích ngươi hơn hôm qua một chút."

Oanh!

Có thứ gì đó vô cùng sáng lạn bắt mắt nổ tung trong đầu Mạnh Dương, sáng như pháo hoa, làm cho chàng đầu choáng mắt hoa một trận, hạnh phúc đến sắp chết ngất đi.

Tuy vẫn là mùa đông, nhưng thật ra thì trong gió đã có vài phần nhu hòa.

Nếu nói trước kia là gió lạnh lăng liệt như con nhím, đâm người không chỗ nào không đau, như vậy gió bây giờ chính là thỏ con, lông xù xù, thổi vào trên mặt mềm mụp.

Đại thụ ven đường vẫn là bộ dáng trủi lủi đáng thương, nhưng Mạnh Dương lại cảm thấy, đáy lòng mình tựa hồ đã nảy ra một mầm non xanh non nớt, đón lấy ánh nắng tàn đông nỗ lực sinh trưởng.

Liêu Nhạn theo đuôi ở đằng sau đột nhiên ê răng một trận, cả người đều muốn điên mất rồi!

Đáng giận, đáng giận nha!

Chàng ta điên cuồng dậm chân, tức giận ghê gớm, muốn mắng người lại không có từ mới, bèn dứt khoát chỉa mũi chân xuống đất trực tiếp dẫm lên bờ tường bay đi.

Quá chướng mắt, chàng ta muốn ra ngoài giải sầu!

Nhưng mới đi ra được 2 con phố, Liêu Nhạn bỗng nghe thấy trên mặt đất có người đang gọi mình.

"Ca ca, ca ca!"

Chàng cúi đầu nhìn xuống, là một đám củ cải nhỏ.

Liêu Nhạn dừng lại bước chân theo bản năng, có điều vẫn cứ đứng trên bờ tường như cũ, từ trên cao nhìn xuống hung dữ nói: "Làm gì!"

Hiện tại chàng ta rất phiền, sẽ đánh người đó biết hay không?

Nhưng mà những nhóc con kia lại y như là một chút nhãn lực cũng không có, chỉ là thoáng co rúm lại một cái, lại lập tức ríu rít kêu lên:

"Ca ca, có thể nhặt quả cầu giúp bọn ta không?"

"Ca ca ngươi thật là lợi hại á, sao ngươi đi lên được?"

"Ca ca, ca ca, vừa nãy ta thấy ngươi bay đó, ngươi là thần tiên sao?"

"Qủa cầu của bọn ta bay lên nóc nhà mất rồi, ngươi có thể hỗ trợ lấy xuống không?"

Khi một đứa bé lớn tiếng kêu to lên, còn có thể chịu đựng;

Mà khi cả một đám nhóc con đều kêu lên với ngươi như vậy...... Liêu Nhạn cảm thấy mình quả thực y như bị rớt vào đàn ngỗng ấy, bên tai đều là tiếng cạp cạp bén nhọn thôi, ồn ào đến đầu đều muốn nổ luôn.

"Đều câm miệng!" Chàng ta che lại lỗ tai hô lớn, lại cố ý lộ ra biểu tình hung thần ác sát, "Kêu nữa, lão tử ăn các ngươi!"

Hiệu quả cực đỉnh!

Đám nhóc con kia nháy mắt yên tĩnh như gà, có mấy đứa thậm chí rất tự giác mà che miệng lại, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe ở bên ngoài, nhấp nha nhấp nháy nhìn chàng ta.

Nhưng phần an tĩnh này cũng không có kéo dài quá lâu.

Mới không lâu sau, cũng đã có một bé trai nhịn không được.

Nó lặng lẽ tách ngón tay ra mấy cái khe, nhỏ giọng lại chờ mong hỏi: "Vậy, vậy ca ca, ngươi sẽ còn lấy quả cầu giúp chúng ta sao?"

Một tiếng này phảng phất là cái tín hiệu, tất cả bé con đều phục hồi tinh thần một lần nữa, lại lần nữa ríu rít kêu lên.

Phải đó nha, nóc nhà cao như vậy, bọn họ căn bản với không tới nha.

Nếu bị người lớn biết bọn họ ném quả cầu lên nóc nhà, có thể lại bị mắng hay không nhỉ?

Chỉ là tưởng tượng vậy thôi, đã cảm thấy mông có chút đau nà.

Ồn chết được!

Liêu Nhạn cảm thấy mình sắp điên rồi!

Chàng ta muốn giết người!

Chàng ta nhìn khắp nơi một lượt, quả nhiên phát hiện một quả cầu lông gà sặc sỡ trên nóc nhà, lông vũ sáng lạn mà sặc sỡ đang hơi hơi run rẩy trong gió sớm, bị ánh nắng ban mai chiếu vào một phen, rất có chút oai.

Cái đáy quả cầu cột lấy một đồng tiền nặng trĩu, đã vừa có thể bảo trì phần đuôi vĩnh viễn ở phía dưới, lại có thể bảo trì vững vàng rất tốt.

Đây thật sự là một quả cầu lông gà được chế tác tương đối hoàn mỹ và xuất sắc.

Liêu Nhạn dùng hai ngón tay vê lên, lật nghiêng một cái vững vàng rơi xuống đất.

"Oa!"

Động tác của chàng ta dẫn phát một làn sóng hoan hô, một đám bé con lập tức y như gà con phát hiện gạo vậy đó, nhanh chóng xúm lại đây.

Bọn chúng đều nỗ lực ngẩng cỗ, mắt trông mong nhìn quả cầu trong tay Liêu Nhạn, sau đó lại nhìn về phía chính chàng ta, trong ánh mắt vèo vèo toát ra ánh sáng.

"Ca ca ngươi thật là lợi hại!"

"Vèo! Ca ca, sao ngươi có thể nhảy cao đến vậy?"

"Ca ca ngươi là đại hiệp sao? Có thể dạy ta được không?"

"Ca ca ngươi có thể đá cầu hay không vậy?"

"Oa, ca ca ngươi thật là đẹp quá, ca ca ngươi mấy tuổi rồi?"

Một đám bé con tuổi bình quân không vượt quá 8 tuổi chẳng ý thức được người bọn họ vây quanh chính là tiểu đồ điên tiếng tăm lừng lẫy giang hồ tí nào, sôi nổi toát ra ánh mắt khiếp sợ cùng sùng bái, chẳng hề che giấu nửa điểm mà biểu đạt hưng phấn của chính mình.

Đôi mắt của trẻ con luôn rất sạch sẽ, bên trong chẳng có tí khói mù cùng tính kế nào, tựa như thủy tinh trong suốt nhất trên đời vậy, lấp lánh tỏa sáng.

Bị một đám nhóc con không đầu không đuôi mà khen vài câu xong, Liêu Nhạn phát hiện tâm tình của mình kỳ tích mà tốt lên.

Chàng ta đắc ý dào dạt mà ngẩng đầu lên, ôm cánh tay, nỗ lực vờ như chẳng để ý chút nào.

"Lão tử chính là thiên hạ đệ nhất!"

"Oa ~!" Đám bé con lại lần nữa phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

Sau đó, khi Bạch Tinh tìm tới, liền thấy Liêu Nhạn mới nãy còn một bộ muốn rời nhà trốn đi đang đá cầu, bên người vây quanh một đoàn củ cải nhỏ.

Bạch Tinh: "......"

Cho nên, ngươi là tìm người được người nhà mới rồi sao?

Hôm nay là lần đầu tiên Liêu Nhạn đá cầu từ khi chào đời cho đến nay, nhưng chàng ta là người tập võ, thân thể phối hợp phản ứng nhanh nhạy, chỉ là hơi luyện tập vài lần đã liền thuần thục lên, một lần có thể đá vài trăm cái đó!

Thiếu niên họ Liêu vừa mới không lâu trước đây còn ghét bỏ môn vận động này, giờ phút này đã say mê trong đó rồi kìa!

Mặt trời mới mọc chậm rãi bò lên từ chân trời đằng đông, ánh nắng sáng ngời nghiêng nghiêng chiếu rọi, xua tan âm lãnh tàn lưu của ban đêm, đồng thời cũng nạm một tầng viền vàng lông xù xù cho người đá cầu.

Theo động tác của chàng ta, trong không khí có hạt bụi li ti thật nhỏ bay lên, đều bay múa trong vầng sáng, bơi lội, như chim bay, tựa cá lội.

Trên mặt Liêu Nhạn treo nụ cười đắc ý, bộ dáng đá cầu không có gì khác với con nhà người bình thường, nhìn qua, thế mà rất có mấy phần bình thản.

Bạch Tinh mới muốn nói chuyện, góc áo lại bị một tiểu cô nương kéo lại.

"Tỷ tỷ," Tiểu cô nương cỡ chừng 6-7 tuổi thì phải, gương mặt mang theo hai mảnh dấu vết bị mặt trời hôn qua, cô bé nhút nhát sợ sệt hỏi, "Ngươi là tới tìm ca ca sao?"

Thấy Bạch Tinh hơi hơi gật đầu, trong mắt cô bé sáng ngời, giống như rốt cuộc đã nhìn thấy cứu tinh vậy.

"Vậy, vậy ngươi mau mang ca ca đi đi!" Tiểu cô nương nhìn qua ấm ức đến giống như tùy thời đều có thể bật khóc vậy, "Một mình ca ca ở đây đá cầu, đều không cho bọn ta chơi kìa......"

Bạch Tinh: "......"

Nàng còn có thể nói gì chứ?

Liêu Nhạn, cướp cầu với trẻ con, ngươi tiền đồ nha!

Bạch Tinh nhấp nhấp môi, đi nhanh tiến lên, bắt lấy quả cầu Liêu Nhạn đá lên giữa không trung, "Đi."

Cái chân giơ lên của Liêu Nhạn còn chưa rơi xuống đâu, lần này lại đá cái tịch mịch.

Chàng ta không cao hứng mà kéo khóe miệng xuống, căm giận nói: "Ngươi đã có con mọt sách rồi, còn tới tìm ta làm gì!"

Chàng ta đá cầu đá đến tốt đâu.

Bạch Tinh tùy tay ném quả cầu cho tiểu cô nương đưa mắt trông mong nhìn mình kia.

Tất cả lũ trẻ đều phát ra tiếng hoan hô chân thành tha thiết, giống như giải thoát vậy ấy, sau đó mồm năm miệng mười nói "Cảm ơn tỷ tỷ", rồi chạy đi nhanh như chớp.

Bọn chúng muốn đi chỗ khác đá, tuyệt đối không thể bị ca ca này thấy nữa!

Liêu Nhạn hô to về phía cái bóng của lũ trẻ: "Đợi chút lại đá cho các ngươi xem!"

Thân thể lũ trẻ cứng đờ, sau đó chạy trốn càng nhanh.

Ô ô ô, thật đáng sợ!

"Dù sao ta không quay về!" Liêu Nhạn hừ một tiếng, ôm đao ngồi xổm xuống dưới chân tường, cứng cổ ngoan cố nói, "Ngươi lại đi thích con mọt sách kia nhiều một chút vào, liên quan gì đến ta!"

"Bọn ta muốn gói bánh bao thịt heo lớn," Giọng Bạch Tinh tựa như dạ khúc của ma quỷ, rơi vào trong tai Liêu Nhạn liền có lực hấp dẫn trí mạng, "Bánh bao to như mặt vậy, tràn đầy đều là nhân thịt, vỏ mềm mại cỡ nào a, cả vỏ lẫn nhân cắn xuống một miếng...... Còn có súp thịt nữa, hút một ngụm!"

Liêu Nhạn ngơ ngẩn xuất thần, theo bản năng thật sự hút theo một ngụm.

Đói.

"Thơm không?" Bạch Tinh hỏi.

Liêu Nhạn mơ màng hồ đồ gật đầu theo, "Thơm."

Bạch Tinh vừa lòng gật gật đầu, lại tiếp tục nói: "Hắn nói trưa còn muốn ăn thịt khô xào, ngươi chưa từng ăn đi?"

Liêu Nhạn lắc đầu, trên mặt tràn ngập tiếc nuối cùng khát vọng.

Bạch Tinh lại nói: "Thịt ba chỉ ngon hun khói thượng đẳng, có nạc có mỡ, dùng cọng hoa tỏi non xào! Béo ngậy sáng lấp lánh, mỡ đều trong suốt cả, nạc lại đàn hồi, vừa mặn lại thơm, đặc biệt đưa cơm, ta có thể ăn một hơi 3 chén cơm."

"Ta có thể ăn tới 5 chén!" Liêu Nhạn không cam lòng yếu thế nói. Dù sao chính là không thể thua.

"Ta không tin." Bạch Tinh lắc đầu.

"Lão tử ăn cho ngươi xem!" Nói rồi, Liêu Nhạn liền vèo cái đứng lên, ba bước cũng thành hai mà đi về.

Sau đó, tiếng rống giận của Liêu Nhạn quanh quẩn trên không cả tòa tiểu viện.

"Các ngươi kêu ta về chỉ là vì băm nhân?!"

Con mẹ nó, căn bản là không có bánh bao, chỉ có cha với nương của bánh bao nó ở bày ra ở trên thớt!

Mạnh Dương rụt rụt cổ, thật cẩn thận lại đúng lý hợp tình nói: "Còn chưa có gói mà, qua một lát liền có nha."

Liêu Nhạn đằng đằng sát khí xem.

Bạch Tinh lãnh khốc nói: "Ta mua thịt, thư sinh gói bánh bao, như vậy ngươi thì sao? Ngươi có thể làm cái gì?"

Liêu Nhạn chợt nghẹn.

Một lát sau, chàng ta hơi hơi cúi đầu, tầm mắt chậm rãi rơi xuống song đao của mình.

Cho nên, chàng ta cũng chỉ có thể băm nhân phải không?

Tác giả có lời muốn nói:

Liêu Nhạn: Lừa chó vào rồi giết, việc của người làm hả?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv