Đằng trước thật sự quá náo nhiệt, phảng phất một cục nam châm lớn, làm người không tự chủ được mà hội tụ sang bên đó.
Ngay cả Vương thái thái đang nhìn chằm tiểu nha đầu quét tước nhà ở cũng không nhịn được nữa, bà thay một bộ y phục mới gặp khách, một lần nữa chải vuốt lại tóc tai, thăm dò đi về phía tiền thính nhìn một cái, nha, đều tới rồi.
Vừa nhìn thấy Vương thái thái, cả người Bạch Tinh đều gò bó lên.
Nàng lập tức thả Tiểu Đào Nhi xuống đất, vờ như không thèm để ý, nhưng thật ra thì bước chân lại bay nhanh mà vèo đến trước mặt đối phương.
Nội tâm Bạch Tinh cực kỳ khát vọng thân cận với đối phương, nhưng thật tới lúc đối mặt rồi ấy, thế rồi lại không biết nên nói cái gì.
Hai tay bắt sau lưng vặn vẹo, môi nàng mím đến gắt gao, đôi mắt lòe sáng.
Vương thái thái bỗng nhiên cười.
"Tóc hôm nay là tự mình chải sao?"
Bím tóc lộn xộn, lại có vài lọn căn bản không búi lên, cứ vậy mà ngúng nguẩy ở bên ngoài.
Giống một cục lông lớn.
Bạch Tinh dùng sức gật đầu, lại có chút ngượng ngùng cùng hổ thẹn nói: "Nhưng chải rất không tốt."
Tay Mạnh Dương khéo lắm, nhưng kết quả là, Bạch Tinh vẫn là cảm thấy mình càng thích của Vương thái thái khi trước hơn.
Không, có lẽ cũng không phải là yêu thích chân chính, càng nhiều hơn vẫn là một loại lưu luyến, lưu luyến cùng loại với tình tiết chim non.
Nàng tưởng niệm hương vị thơm thơm trên người đối phương, hoài niệm xúc cảm khi ngón tay ôn nhu lướt qua da đầu, càng tưởng niệm tình cảnh đối phương ôn nhu mà đánh giá chính mình, ôn nhu mà dò hỏi ý kiến sau khi chải đầu xong.
Vì thế nàng dũng cảm cự tuyệt Mạnh Dương trợ giúp, bình sinh lần đầu nghiêm túc mà học chải đầu như vậy.
Một lần không được liền hai lần, hai lần không được liền ba lần......
Cũng không biết đã lăn lộn bao nhiêu lần, giật rớt bao nhiêu tóc, nàng cuối cùng đã có thể miễn cưỡng mà gom tóc mình lại thành một bím tóc to xấu hoắc xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trên mặt Vương thái thái lại lần nữa nở nụ cười mà Bạch Tinh thương nhớ đêm ngày, bà không chút bủn xỉn nào mà cho khẳng định, "Cái này cũng thật tốt, có điều vừa nãy ngươi bồi Tiểu Đào Nhi chơi vất vả rồi, tóc đều rối loạn kìa, có muốn ta lại giúp ngươi chải lại một lần không?"
Bà nói uyển chuyển như vậy, là sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu cô nương đó.
Bạch Tinh gấp không chờ nổi mà gật đầu, đôi mắt bay nhanh mà tìm kiếm tứ phía, hy vọng có thể phát hiện một chiếc ghế trống, tiện để nàng ngồi xuống, ngoan ngoãn mà đón nhận âu yếm.
Nàng từng ảo tưởng vô số lần, nếu đối phương nhìn thấy mình đã học được chải bím tóc, liệu có thể khích lệ mình không nhỉ?
Hiện tại mộng tưởng trở thành sự thật, nàng lại cảm thấy hiện thực càng thêm ngọt ngào hơn so với ảo tưởng.
Vương thái thái oán trách nói: "Ở đây sao mà tiện chứ hả? Ngươi tới đây." Nói rồi, nhẹ nhàng kéo tay Bạch Tinh, dắt nàng đi ra hậu đường.
Tay Vương thái thái dày rộng mà mềm mại, khô ráo mà ấm áp, Bạch Tinh lại giống như cảm giác được một dòng nhiệt nóng bỏng, theo vị trí đôi tay giao tiếp khuếch tán ra, len lỏi mãi đến ngực, làm cả bộ ngực đều trở nên nhiệt liệt.
Nàng hơi hơi rũ mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm, nhìn bàn tay nắm đầu ngón tay mình kia.
Thật tốt a, nàng gần như say mê mà nghĩ.
Vương thái thái dẫn theo Bạch Tinh đi mãi về phía sau, giữa chừng có tiểu nha đầu xốc mành 2 lần thay các nàng, lúc lại ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là một gian nhà được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề.
Trong không khí mơ hồ di động mùi hương quen thuộc, Bạch Tinh bị bọc lại gắt gao trong đó cơ hồ đều không biết động nữa.
"Đây là chỗ mà ta thêu thùa may vá lúc nhàn rỗi." Vương thái thái cười nói, lôi kéo Bạch Tinh đi trên giường đất chỗ bên cửa sổ nơi ánh nắng nhiệt liệt nhất ngồi xuống, "Tới, ngồi đi."
Bạch Tinh mơ mơ màng màng ngồi xuống.
Nàng cảm thấy mình có chút choáng, tựa như thân ở trong giấc mộng đẹp, chung quanh là ngũ quang thập sắc như đèn kéo quân chiếu rọi ra vô thố cùng lo sợ bất an của nàng.
Bởi vì muốn làm việc may vá, nên cửa sổ giấy vừa trong suốt lại sáng, ánh nắng sáng lạn từ song cửa sổ lọt vào, không kiêng nể gì mà vẩy tung tóe, phơi đến người ta mơ màng sắp ngủ.
Trong phòng cũng rất ấm áp, Bạch Tinh mới ngồi xuống không được chốc lát, chóp mũi liền hơi hơi đổ mồ hôi.
Vương thái thái gọi người nấu một ấm trà gừng táo đỏ, lại lấy một đĩa bánh lưỡi vịt muối tiêu, một phần bánh sơn tra chua ngọt ngon miệng, thấy nàng nóng đến cả mặt đỏ bừng, thì nhịn không được phì cười một tiếng.
"Nha đầu ngốc, cởi áo khoác ngoài ra đi."
Hướng của phòng này tốt, mặt trời mạnh, vốn đã ấm áp, lại đốt địa long, nào mặc nổi áo da?
Bạch Tinh ngoan ngoãn cởi, lộ ra áo đơn tay bó màu xám bên trong.
Vương thái thái kinh ngạc nha một tiếng, "Ngươi đứa nhỏ này, sao chỉ mặc một kiện xiêm y?"
Áo khoác da sói cũng không dán sát, ấy còn không bị rót gió lạnh sao!
Bạch Tinh không biết vì sao bà kinh ngạc, vẫn là chột dạ theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Không lạnh."
Nàng huyết khí tràn đầy, lại mặc áo da, hoạt động mạnh sẽ còn đổ mồ hôi đó.
Vương thái thái nhớ lại, hình như vừa nãy lúc mình nắm tay nàng ấy, xác thật là nóng hầm hập, lúc này mới yên lòng.
Đây thật đúng là.
Bà còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cái áo đơn kia của Bạch Tinh cũ kỹ, cổ tay áo với cổ áo đều đã mài rách, cũng chẳng biết đã mặc bao lâu.
Lại cứ tóc nàng cũng lộn xộn, lại trang bị với cái áo đơn cũ nát này... Quả thực giống một tiểu ăn mày trắng nõn á!
Cả trái tim Vương thái thái lập tức đã chua lại mềm, đều không nỡ mà mắng người.
Đứa bé không có nương, nói ra thì rất dài, nói vậy tiểu cô nương này là từ nhỏ đã nghiêng ngả lảo đảo mà lại đây, nuôi sống chính mình cũng không dễ dàng, lại nào lo được rất nhiều chi tiết này?
Đáng thương.
Bà thở dài, đi đến tủ quần áo tìm kiếm một hồi, lấy ra một kiện xiêm y mới tinh khoa tay múa chân trên người Bạch Tinh một phen, "Ta nhàn không có việc gì làm, còn chưa từng mặc đâu. Ừm, ta thấy vóc người hai ta không khác mấy, ui, cánh tay ngươi phải dài hơn một ít, tay dài chân dài, quả nhiên tiếu lệ. Ngươi chờ chút nhé, ta bù một khúc cho ngươi."
Tiểu cô nương tốt đẹp, làm cái gì phải mặc màu xám đậm? Tươi sáng một chút mới tốt đâu!
Kiện xiêm y hồng nhạt này vừa ướm thử, trông sắc mặt đều hồng nhuận không ít đó.
Vương thái thái giống như đột nhiên dâng lên nhiệt tình.
Bà thật lại lần nữa lấy ra hai bộ áo đơn khác từ tủ quần áo, một bộ màu lam nhạt, một màu tím khói, đều là kiểu dáng giống nhau, trên đó còn thêu mấy đóa hoa nhỏ kìa.
Nhà mẹ đẻ bà không có tỷ muội, lại cứ có đứa con trai...... Khó khăn được một Tiểu Đào Nhi tới đây, người ta lại có nương, rất nhiều việc bà đều không tiện bao biện làm thay, một tay bản lĩnh trang điểm cho người thế mà không chỗ thi triển.
Giờ được rồi, có một tiểu cô nương ngây ngốc cái gì cũng thiếu!
Vương thái thái lấy ra khay đan đựng kim chỉ, lại tìm ra vật liệu thừa làm mấy món quần áo kia, cười nói: "Ngươi đã tập võ, nói vậy xiêm y cũng mài mòn mau, một bộ nào đủ mặc chứ? Vừa lúc tay áo ngắn một đoạn, bù tay áo của một cái áo tay bó thì vừa lúc."
Vải bông mềm mại, lại không chịu nổi mài mòn, phàm là đứa bé yêu động đậy, mặc không được bao lâu liền phải bù lại một phen.
Giống như Đông Đông, cả ngày bò trên tường nhà, có khi mấy ngày đã có thể đạp hư một bộ quần áo tốt.
Trong đầu Bạch Tinh kêu loạn, cái trái tim nhảy bùm bùm, đã vui mừng lại sợ hãi.
Vì sao bà ấy phải đối tốt với mình như vậy chứ?
Vô duyên vô cớ, mình có thể lấy nhiều lễ vật như vậy sao?
Vương thái thái chuyên tâm với việc may vá lại không lưu ý đến tâm tư của nàng, đang bùm bùm tính toán đây.
"Ta nhớ rõ lần trước ngươi nói năm nay 18 đúng hay không? Ài, nữ hài tử tuổi này cũng có khả năng lại hơi cao hơn một chút, cứ như vậy, ta chồng cổ tay áo lên hai tầng, thứ nhất là chịu mài mòn, thứ hai là nếu ngươi đúng thật là nhổ giò, liền trực tiếp hủy chỉ đi thả xuống là được."
Chính bà là vậy, năm 19 tuổi ấy, cũng không biết sao, đột nhiên lại liền cao thêm cỡ chừng 1 tấc, đành phải lôi hết tất cả quần áo mới mới làm trước kia ra bù cho đủ.
Bạch Tinh tham lam mà nhìn, chỉ cảm thấy Vương thái thái đang vùi đầu thêu thùa may vá vô hình tản mát ra một thứ, một thứ làm tâm trí nàng hướng tới.
"Ta có tiền." Nàng nhỏ giọng nói.
Nghĩa phụ từng nói, vô công bất thụ lộc, nếu mình cứ mãi luôn không không mà lấy đồ của người ta, liệu có phải rất mau sẽ liền bị chán ghét không?
Nàng thật sự rất thích Vương thái thái, nếu bị chán ghét, nàng cảm thấy mình có khả năng sẽ khổ sở chết.
"Ửm?" Vương thái thái sửng sốt, theo quán tính mà cọ cọ đầu kim trên da đầu, nghe thế thì đột nhiên cười ra tiếng, "Cô nương ngốc."
Bạch Tinh nhíu mày, ta không ngốc a, ngốc chính là Liêu Nhạn!
"Ngươi không cần sợ hãi," Đôi mắt Vương thái thái giống như có ma lực, có thể nhìn ra bất an của nàng, "Càng không cần tránh né, duyên phận của người với người chính là thần kỳ như vậy, đôi khi ngươi đột nhiên gặp được một người, có khả năng chỉ ngắn ngủi gặp vài lần, nhưng chính là rất muốn đối tốt với nàng. Có người có lẽ đã quen biết rất nhiều năm, nhưng vẫn là nhìn nhau ghét nhau......"
Bạch Tinh hình như có sở ngộ, "Đây là duyên phận?"
"Đúng vậy," Vương thái thái cười gật đầu, "Đây là duyên phận."
Đôi mắt Bạch Tinh xoẹt cái sáng lên: Duyên phận là một thứ tốt!
"Chúng ta có duyên phận?" Nàng không quá xác định hỏi.
Lúc nói lời này, nàng thẳng tăm tắp mà nhìn mặt Vương thái thái, đã khát vọng đáp án, rồi lại sợ hãi nghe được phủ định.
"Đúng vậy," Vương thái thái bỗng nhiên để trống tay ra, nhẹ nhàng véo véo má nàng, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta có duyên phận nha."
Bạch Tinh hắc hắc cười rộ lên.
Cũng không biết sao, nàng cảm thấy trong trái tim vốn dĩ trống rỗng của mình, giống như thoáng cái đã được bồi đắp lại một chút.
Rất thỏa mãn.
Vương thái thái may vá thành thạo một trận, xem mà Bạch Tinh hoa cả mắt.
Liền nghe bà ấy lại mang theo ý cười nói: "Làm hàng xóm với Dương Tử thế nào?"
"Khá tốt." Bạch Tinh gật gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói.
Nàng bỗng ý thức được gì đó, lập tức vui vẻ nói: "Ta thích ở bên hắn, không muốn thấy hắn khóc, muốn đưa hết bạc cho hắn, đây có phải duyên phận hay không?"
Nàng muốn thư sinh mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.
Vương thái thái sửng sốt, quay đầu nhìn ánh mắt mang theo chờ mong của tiểu cô nương, nhoẻn miệng cười, "Phải đó, là thiên đại duyên phận."
Sau khi chuyện trò trong chốc lát, Bạch Tinh liền thả lỏng lại, nàng đưa mắt trông mong nhìn điểm tâm trên bàn, có chút muốn ăn.
Nhưng, nhưng người ta đã tặng quần áo cho mình rồi, mình sao còn có thể ăn điểm tâm chứ?
Không khỏi có hơi quá đáng quá, nàng nghĩ thầm.
Nhưng mà điểm tâm thật sự quá thơm, từng lớp vỏ dầu bên ngoài được rán vỡ ra, tắm gội ánh mặt trời, không có lúc nào là không đang phát ra dụ hoặc trí mạng.
Muốn ăn ta sao?
Bạch Tinh trộm nuốt nước miếng, muốn.
Bánh sơn tra bị đọng lại thành một vũng đỏ tím, bị ánh mặt trời phía sau ánh vào một phen, lại có chút trong suốt.
Bánh sơn tra thật lớn bị cắt thành khối nhỏ dài cỡ một lóng tay dày một tấc, chỉnh chỉnh tề tề xếp trên đĩa, giống một ngọn núi đá quý màu tím nguy nga, rọi ra ánh sáng say lòng người dưới quang ảnh.
Hương thơm chua chua ngọt ngọt bị sức nóng thúc đẩy, quả thực giống như sống lại vậy, chuyển vòng nhằm về phía chóp mũi Bạch Tinh mà nhào tới.
Vương thái thái hồi lâu không nghe thấy động tĩnh giương mắt nhìn một cái, cơ hồ lại lần nữa cười ra tiếng.
Vẫn là một đứa bé đâu.
Bà thanh thanh cổ họng, vờ như không nhìn thấy vậy đó, "Chỉ nhìn ta thêu thùa không thôi rất nhàm chán nhỉ? Ăn một chút điểm tâm, uống chút trà đi."
Bạch Tinh kinh hỉ mà trừng lớn đôi mắt, thử thăm dò vươn tay, nửa đường lại rụt về, rất không xác định mà hỏi: "Có thể chứ?"
"Có thể a."
Bánh lưỡi vịt thật là quá xốp giòn, nàng tự nhận đã tập võ nhiều năm, đầu ngón tay khống chế lực đạo rất là thuần thục, nhưng cứ nhẹ nhàng cầm như vậy, thế mà cũng trơ mắt nhìn một lớp vỏ xốp bóc ra!
Quá đáng tiếc ớ!
Bạch Tinh nhíu mày lại, quyết đoán vê vỏ xốp lên ăn luôn!
Không thể lãng phí.
Mùi hương muối tiêu phi thường bá đạo, những hạt nhỏ hơi hơi có chút thô ráp kia tan ra giữa răng và môi, mằn mặn, lại mang theo mạnh mẽ đặc hữu của tiêu, dẫn tới nước miếng chảy ròng.
Vị của bánh sơn tra có chút giống móng heo đông, nhưng lại mềm mại hơn so với cái sau một chút.
Đĩa bánh sơn tra này cố ý không xử lý đến đặc biệt tinh thế, nếu tinh tế phẩm vị, còn có thể ăn được khối thịt sơn tra to bên trong đó.
Bạch Tinh ăn thỏa mãn, Vương thái thái ngẫu nhiên liếc mắt nhìn một cái, thế mà cũng cảm thấy có chút đói, vì thế bèn bớt thời giờ cũng dùng khăn lót ăn 2 miếng.
Nối thêm tay áo cho áo cũng không tính khó, tuy là 3 kiện, nhưng vì kích cỡ cùng hình thức là hoàn toàn nhất trí, nên trực tiếp chồng 3 lớp vải dệt lên nhau cắt cùng lúc là được rồi, phi thường tiết kiệm sức lực và thời gian.
Vương thái thái áng chừng chỉ tốn có 2-3 khắc là làm xong xuôi rồi.
Bà cắn đứt đầu sợi, cầm quần áo giũ ra, vừa lòng mà đánh giá mấy lần, "Tới, thay thử xem."
Ai không yêu mặc quần áo mới chứ?
Bạch Tinh đã rất lâu chưa có mặc quần áo mới, không phải không có tiền, mà là không có ai nhắc nhở, chính nàng cũng không thể nghĩ tới được.
Quần áo phải thay đổi thường xuyên sao?
Nhưng quần áo cũ còn có thể mặc, vì sao phải thay chứ?
Nàng không hiểu.
Quần áo mới mềm mại thoải mái, phảng phất có một lớp bông bao bọc lấy thân thể, Bạch Tinh giơ giơ cánh tay, rũ rũ đầu, muốn sờ lại không nỡ, quả thực đều chẳng biết nên đi như thế nào nữa. Thật tốt!
Nàng rất thích!
"Thật tốt!" Vương thái thái đi rửa sạch tay, kéo nàng tới ngó trái ngó phải, vừa lòng vô cùng.
Bạch Tinh vốn sinh đến tuấn tiếu, chẳng sợ đeo một cái đồ bịt mắt cũng không tổn hại dung nhan, hiện giờ thay vào xiêm y phấn nộn nộn, đúng là như một đóa hoa nhỏ bung nở dưới ánh mặt trời ngày xuân.
Póc ~
Vương thái thái cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoa nở.
Bà vẫn luôn muốn có một muội muội hoặc là nữ nhi, như vậy là liền có thể tận tình trang điểm cho, giờ cuối cùng có thể thoáng thỏa mãn tâm nguyện rồi.
"Tới, ngồi xuống, ta chải đầu cho ngươi!" Bà gấp không chờ nổi mà nói.
Nhìn tiểu cô nương tuổi trẻ trong sáng tươi đẹp lên, bà liền cảm thấy mình giống như cũng trẻ tuổi lên theo vậy.
********
Vào ban đêm, trăng sáng sao thưa, ba người đều không ngủ được.
Mạnh Dương trằn trọc trên giường đất, thường thường duỗi tay véo véo mặt mình, quả nhiên có một chút thịt thịt!
Không chỉ trên mặt, thậm chí là cánh tay, chân, bên hông, đều lặng yên không một tiếng động mà nhiều thêm chút thịt.
Mềm mụp!
Chúng nó đến tột cùng là mọc ra lúc nào vậy? Thế mà đều chẳng thông báo một tiếng!
Ài, sao ta lại béo lên chứ?
Chàng bóp thịt mềm trên cái bụng của mình, ảo não mà nghĩ, rõ ràng Tinh Tinh còn ăn nhiều hơn so với mình, sao nàng lại không thay đổi chứ?
Là do bởi tập võ sao?
Hiện tại ta béo rồi, liệu Tinh Tinh với Nhạn Nhạn có thể ghét bỏ ta, không muốn mang ta lang bạt hay không nhỉ?
Liêu Nhạn ở trên giường đất điên cuồng xé rách góc chăn, trong lòng hùng hùng hổ hổ.
Hồi tưởng lại chuyện ban ngày chàng ta liền tức giận, vừa tức cái tiểu hỗn đản kia âm hiểm xảo trá, lại tức chính mình thế mà khinh địch.
Bị lừa, Chiết Sí Nhạn đại danh đỉnh đỉnh thế mà bị một đứa bé con mấy tuổi lừa?
Nếu việc này lan truyền ra ngoài, chàng ta còn có cái thể diện gì mà lăn lộn ở giang hồ?
Ta có cần diệt khẩu không nhỉ?
Bạch Tinh ở trên giường đất trắng đêm khó ngủ.
Nàng không nỡ hủy đi tóc, sờ soạng một lần lại một lần, sau đó lại đi sờ quần áo mới trên người.
Nàng có quần áo mới nè, ước chừng 3 kiện đó!
Nhiều như vậy, làm sao mà mặc hết được đây?
Nàng tuyệt đối có thể mặc cả đời!
Có người chải đầu cho mình, hiện tại lại mặc quần áo mới, nàng cảm thấy mình phải bị sướng cho hỏng quá.
Bạch Tinh vùi chính mình vào trong chăn, giãy chân cười rất lâu, vẫn luôn chờ không khí bên trong xài hết rồi mới chui ra.
Đôi mắt dị sắc sáng quắc tỏa sáng trong đêm, tựa như ngôi sao sáng ngời nhất trong trời đêm.
Nàng ngủ không được!
Hơn nữa muốn bò dậy xem một cái xem mình đẹp cỡ nào!
Nói làm liền làm, Bạch Tinh lập tức xốc chăn xuống đất, nhưng mũi chân mới vừa chạm tới mặt đất liền ý thức được một vấn đề phi thường nghiêm túc:
Nàng không có gương!
Nàng thế nhưng không có gương!
Này đây phải thế nào cho phải?
Qua một lát, Mạnh Dương bỗng nhiên nghe thấy có tiếng sột sột soạt soạt.
Có tặc?!
Chàng đột nhiên nhảy xuống nhào tới, dũng cảm mà cầm ghế dài lên, "Đánh chết ngươi á!"
Nếu xem nhẹ đi bộ phận hơi hơi phát run trong giọng nói, nghe ra thật đúng là võ dũng hơn người.
Bên ngoài một trận trầm mặc.
Qua một lát, có người bắt đầu gõ cửa sổ, phi thường rụt rè mà có lễ phép nói: "Ta muốn mượn gương."
Tinh Tinh?!
Mạnh Dương cứng họng, chợt khiếp sợ:
Hơn nửa đêm, ngươi lấy gương làm cái gì!
Bạch Tinh mấp máy môi, có chút ấm ức.
Nàng cho rằng Mạnh Dương đã ngủ say, không muốn quấy rầy, cho nên mới muốn trộm lấy gương liền đi.
Ai có thể nghĩ đến chính là khéo như vậy: Đối phương thế mà cũng không có ngủ!
Sau đó, Mạnh Dương với Liêu Nhạn chẳng biết khi nào cũng mò qua xếp hàng ngồi, trơ mắt nhìn Bạch Tinh đốt đèn soi gương, ngó trái ngó phải vẻ mặt cười ngây ngô.
Hắc hắc, ta cũng thật đẹp!
Liêu Nhạn gãi gãi mái tóc lộn xộn, dùng khuỷu tay ủi Mạnh Dương một chút, nhỏ giọng nói: "Nè, con mọt sách, tửu lầu Vương gia gì kia không phải là hắc điếm đó chứ? Ban ngày Tinh Tinh hình như là biến mất với nữ nhân kia rất lâu, sẽ không phải bị hạ dược...... độc ngu rồi đi?"
Mạnh Dương cũng cảm thấy có chút rất không thích hợp, mới muốn nói gì đó, lại thấy Bạch Tinh ném giương xuống, y như một trận gió mà chạy mất.
Mạnh Dương: "......"
Xác định chính mình hiện tại rất đẹp rồi, Bạch Tinh càng ngủ không được.
Nàng muốn báo ân!
Nàng nhất định phải tặng cho Vương thái thái một chút gì đó mới được!
Nhưng mình biết làm cái gì nhỉ?
Nàng gấp đến độ xoay quanh, giống một con thú con bị nhốt vào tuyệt cảnh.
Ta là một đao khách, biết giết người;
Ta là một thợ săn tiền thưởng, biết bắt người;
Ta còn là...... Đúng rồi, ta còn là một thợ săn giỏi!
Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng rốt cuộc đưa tầm mắt khóa chặt trên một tay nải to nơi góc tường.
Trong tay nải, chứa da hổ bóng mượt tỏa sáng.
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Nhạn: "Vì bảo toàn thanh danh, ta cảm thấy vẫn là diệt khẩu thì tương đối bảo hiểm một chút!"
Bạch Tinh mặt khiếp sợ: "Ngươi thế mà còn có thanh danh?!