Nếu muốn đồ ăn ngon, hình như kiểu gì cũng phải cho chút dầu, nhiều thêm một người dùng cơm nữa, dầu nành vốn dĩ còn có thể dùng ít nhất là hơn nửa tháng trong nhà Mạnh Dương, giờ phút này thế mà lại thấy đáy.
Bạch Tinh muốn đi nhà lão trưởng trấn xem mạch đổi phương thuốc, Mạnh Dương liền đi cùng nàng, vừa lúc tặng một ít tỏi ngâm đường tự mình làm, thuận tiện mua dầu nành trên đường về luôn.
Hàng xóm mà, chính là phải có tới có lui, bằng không chỉ lấy đồ của người ta không thôi, trong lòng băn khoăn nha.
Thấy Mạnh Dương chuyển dời mấy tép tỏi ngâm đường xinh đẹp sang cái bình lớn cỡ bàn tay, Bạch Tinh chớp chớp mắt, lập tức trèo qua bờ tường, đi vào phòng của mình chọn mấy quả hồng lớn nhất đẹp nhất ra.
Quả hồng đã để mềm, non mềm như rau câu ấy, chỉ cần bóc lớp vỏ mỏng bên ngoài là lập tức có thể hút rồi.
Lúc vào cửa Lưu nãi nãi lại đang cho heo ăn, thấy bọn họ tới thì vui vẻ mười phần, sau khi dặn dò Hoa Tử không được cướp đồ ăn, thì vội mỗi tay một người kéo đi vào, không khỏi không mang một hộp kẹo que hạt mè ra, "Nếm thử, ngọt lắm."
Mạnh Dương đưa tỏi ngọt lên, liếc mắt nhìn Bạch Tinh một cái, người sau vội làm theo đúng cách, hai tay nâng 3 quả hồng to đỏ rực lên, nhỏ giọng nói: "Cho ngài với gia gia ăn."
Lưu nãi nãi lập tức cười híp mắt, vui mừng mà nhận, khen không dứt miệng, còn cố ý cách cửa sổ gọi vào trong, "Lão đầu tử, xem hai đứa nhỏ, lại mang đồ tới rồi!"
Lưu gia gia u một tiếng từ bên trong, như cao hứng lại như trách cứ, "Con nít con nôi......"
Kẹo que hạt mè là dùng kẹo mạch nha lăn hạt mè mà làm, trống rỗng lại có rất nhiều lỗ nhỏ hình tổ ong, rất là xốp giòn, nếu trên tay không coi kỹ nặng nhẹ là trực tiếp bóp nát luôn.
Kẹo mạch nha vốn là cực kỳ thơm nồng thuần túy, mà hạt mè lại có tiếng là thơm nức, hai đứa này quậy với nhau, thật sự muốn không ăn được cũng khó.
Lưu nãi nãi cảm thấy rất hứng thú đối với tỏi ngâm đường, lôi kéo Mạnh Dương giao lưu tâm đắc. Bạch Tinh tay trái giơ que hạt mè, tay phải thì duỗi ra cho Lưu gia gia xem mạch, răng rắc răng rắc một miếng tiếp một miếng, má ăn đến phình phình.
Giường đất trong phòng đốt lửa đến cực vượng, có hơi bí chút, hôm nay thời tiết không tồi, Lưu nãi nãi liền mở cửa sổ ra để thở, từ chỗ này nhìn ra, vừa lúc có thể nhìn thấy hàng hoa nhỏ.
Hoa hồng nguyệt quý gặp một đợt tuyết, thế mà cũng ngoan cường hầm tới được, cánh hoa vốn là đo đỏ lại càng thêm tươi đẹp như máu, đang hơi hơi lay động theo gió lạnh.
Đây có thể là một vụ hoa cuối cùng năm nay của nó, lại đến sang năm, nở rộ lại là ai nhỉ?
Mặc kệ nó!
Lá cây xanh biếc đậm đến gần như màu đen của nó cũng lắc lư, cổ hoa ưỡn đến thẳng tắp, phảng phất như khinh thường nhìn lại với chút ý lạnh này ấy. Nhưng hoa sơn trà thì lại đã được dọn vào nhà trước rồi: Chúng nó không chịu nổi khí lạnh phương bắc. Mỗi ngày Lưu gia gia đều phun một chút nước lên bề mặt nó, bốn phía cũng bày rất nhiều chậu nước, làm cho không khí không đến nỗi khô ráo quá mức.
Quả thực giống như chăm nom tiểu tôn tử nha.
Mà đám tiểu tôn tử đó cũng rất tranh đua, cả đám ra sức nở rộ, hoa sơn trà đỏ vàng trắng kia, cánh hoa vừa dày lại đậm, thịt thịt đáng yêu.
Bạch Tinh đang ngắm đến nhập thần, bất thình lình một ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn một cái, Lưu gia gia có chút bất đắc dĩ nói: "Trước lúc bắt mạch đừng ăn."
Nhìn cái sức lực vui vẻ này coi, hai cái chân lắc lắc à, mạch tượng đều loạn rồi!
Hoa cứ đẹp như vậy à?
Vì thế Bạch Tinh lập tức không dám động, rất giống một tòa tượng khắc gỗ, miệng cũng mím đến gắt gao.
Lưu gia gia: "......"
Ngược lại cũng không cần thế, giờ ngươi khẩn trương, mạch tượng càng loạn.
Mà khi Lưu gia gia ý bảo nàng đổi một cái tay khác, nàng lập tức đổi kẹo que hạt mè vào cái tay trống, miệng cũng điên cuồng nhấm nuốt, nuốt kẹo hạt mè đã hơi hơi tan xuống.
Ui, phủ nóng xong càng ngọt hơn.
Trước lúc đi, Lưu nãi nãi còn trộm gọi bọn họ qua, cười tủm tỉm thả trứng luộc nước trà vào hai bên túi của mỗi người, thấp giọng nói: "Hàng già kia vốn là ngủ ít, lại còn yêu uống trà, ta lấy hết trà của hắn đi nấu trứng luộc nước trà, tặng cho mấy đứa ăn nha."
Hai người bốn cái túi, trong mỗi cái túi một quả, dường như nháy mắt nhiều thêm 4 nguồn nhiệt tròn vo.
Bên kia nhà chính truyền đến tiếng ho khan của Lưu gia gia, cố ý kéo đến thật dài.
Lưu nãi nãi cười trộm vài tiếng, sờ sờ dúm tóc xoăn nhỏ trên đầu Bạch Tinh: "Đi thôi."
"Ai."
Hai người ra cửa, liếc nhau, nhịn không được mà mỗi người móc một quả trứng luộc nước trà ra.
Mới vừa nấu xong, còn nóng hầm hập đây, nếu mà giờ không ăn, để lạnh rất đáng tiếc hỉ?
Vỏ trứng gà đã bị nhuộm thành màu trà đáng yêu, bề ngoài có rất nhiều hoa văn bị cố ý đánh vỡ, không hề có kết cấu mà lan tràn tứ phía, có hơi nóng thơm ngào ngạt sâu kín tỏa ra, cuồn cuộn không dứt.
Ực, Bạch Tinh nuốt nước miếng, mới muốn hạ miệng cắn, lại nghe phía trước truyền đến một tiếng vui cười, "Chậc, bên kia có 2 tiểu ngốc tử."
Hai người theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy Ngô quả phụ mặc một chiếc áo khoác thêu hoa sắc thu hương, đang ló nửa người ra cười với bọn họ đâu.
"Ăn nơi đầu gió, cũng không sợ đau bụng," Nàng ta phun vỏ hạt dưa từ trong miệng ra, "Tới đây."
Con nít con nôi, thật là không biết lợi hại.
Hai người ngoan ngoãn đi qua, trước lúc phục hồi tinh thần lại thì trước mặt lại bày một chén tào phớ nóng hôi hổi, bên trong rót một chút nước tương và dầu ớt, màu sắc đỏ đen trắng giao hòa, mộc mạc lại mỹ lệ.
"Mới vừa học làm, còn chưa biết thế nào đâu, nếm thử giúp ta." Ngô quả phụ ngồi xuống bên cạnh, đưa chân bắt chéo hỉnh hỉnh cằm thúc giục nói.
Giúp à, thế thì không tiện cự tuyệt đâu.
Hai người vội một tay trứng luộc nước trà, một tay tào phớ, tay năm tay mười.
Ngô quả phụ thật là một tay làm đậu hủ giỏi giang nha, mặc kệ là đậu hủ già đậu hủ non hay là đậu hủ khô, đều gãi đúng chỗ ngứa như vậy.
Giờ đây ngay cả tào phớ rất khó làm trong truyền thuyết, cũng rất có mô có dạng.
Thật trơn nha, căn bản là không phải ăn vào miệng, mà là hút vào. Chỉ cần mơi hơi nhấp môi, hút vào trong một hơi, tào phớ trắng nõn bị cái muỗng cắt thành từng miếng từng miếng liền "vèo ~" một cái, ngoan ngoãn chui vào trong miệng nà!
Nước canh tào phớ trộn với lòng đỏ của trứng luộc nước trà cùng nhau ăn, thế mà cũng rất hợp đó.
Mạnh Dương còn tấm tắc tán thưởng nói: "Lá trà của Lưu nãi nãi dùng tốt nha, vào miệng hồi cam, trà ngon, trứng ngon!"
Hai người xì hà xì hụp ăn hết, giơ ngón cái lên với Ngô quả phụ cười tủm tỉm bên cạnh, "Ngon."
Sau đó đã bị Ngô quả phụ đuổi đi.
Lúc đi ra đụng phải Khang tam gia, cũng không biết hắn đứng ở cửa nhà người ta bao lâu, thần sắc hắn phức tạp mà nhìn chằm chằm Bạch Tinh hồi lâu.
Bạch Tinh mặt vô biểu tình nhìn lại, sau đó quang minh chính đại mà đánh cái nấc no nê.
Khang tam gia: "......"
Bạch Tinh chép chép miệng, bỗng dịch sang bên cạnh một bước nhỏ, trực tiếp nhường vị trí đại môn ra, ý tứ là nhường chỗ cho ngươi ngắm nha.
Khang tam gia: "......"
Đi đi, nhanh nhanh, đồ gấu con này nhìn liền rộn lòng!
************
Vì vật liệu dùng để tiêu chế da sói dùng hết rồi, Bạch Tinh muốn đi mua sắm, còn muốn thuận đường đi hàng da thăm hỏi giá thị trường, nếu mà thích hợp, quay đầu lại liền bán tấm da sói kia đi.
Lấy ngân phiếu luôn phương tiện hơn so với mang một cuốn da sói lên đường.
Mạnh Dương muốn đi mua dầu nành, hàng dầu kia cách mục đích của Bạch Tinh không xa, liền đi cùng.
Thật muốn nói tiếp, tất cả cửa hiệu mặt tiền thương nghiệp của Đào Hoa trấn thật sự đều cách không xa.
Đây thật sự là một tòa thị trấn rất nhỏ, miễn cưỡng có thể được xưng một câu "phồn hoa" cũng chẳng qua là lấy chỗ ngã tư đường giao hội giữa Trung Đại Đạo và Trung Đại Nhai làm trung tâm, lan tràn ra ngoài tới phạm vi 2-3 con phố, mặc dù toàn bộ hành trình là đi bộ, cũng chẳng qua là hơn nửa canh giờ đã có thể qua lại một lượt.
Một tòa tửu lâu hai tầng lớn nhất bản địa, cũng là cái duy nhất, tọa lạc ngay tại trung ương trấn, lùn lùn quê quê cục mịch, một chút cũng không có đẹp đẽ quý giá tinh xảo của của đại đô thị kia.
Ngược lại...... Hình như có chút ý tứ ngây thơ chất phác, giống như con trai ngốc nhà địa chủ.
Lúc trước, khi Bạch Tinh ghé vào nóc nhà lầu hai quan sát tình huống nửa đêm ấy, thường thường sẽ sinh ra ảo giác mình đang bò mai rùa.
Không ít người bán hàng rong chen chúc ngay bên ngoài tửu lâu bày quán, phá lệ nhiệt tình mà mời chào khách khứa. Hết thảy những người ra vào tửu lầu, phần nhiều là khách khứa trong tay có chút tiền nhàn rỗi, lại vô dụng nữa cũng là có thể nhẫn tâm tích góp tiền bạc đi ăn bữa ngon, đằng nào cũng không đến mức làm người nhà thất vọng vào dịp này đi?
Nếu nói ngày thường có 3 phần khả năng sẽ mua, như vậy ở cửa tửu lầu, liền có khả năng có 7 thành đó.
Tới gần cuối năm, tiểu tâm tư giảo hoạt như vậy cũng có vẻ có chút đáng yêu.
Trừ bỏ người địa phương ra, còn có không ít người bán dạo ở nơi khác dũng mãnh vào, muốn đuổi kịp phát một bút tiểu tài trước tết nè!
Chợt tăng thêm nhiều sạp, cửa của cửa hàng khoác lụa đỏ sặc sỡ, còn có những người đọc sách ở nơi khác, người làm công ở xa, cũng đều lục tục đuổi trở về...... Giống như là, ngay cả nụ cười trên mặt mọi người cũng càng sáng lạn.
Hết thảy đều làm người ta dần dần ý thức được: Tết tới rồi.
Chính là một đám người không thu hút này, từng đoạn chuyện xưa không thu hút chỉ thuộc về chính mình, cứng rắn mà gom đủ hơi thở khói lửa của trấn nhỏ.
Bạch Tinh lại thấy được quán mì Thiểm Tây mà nàng từng ăn khi vừa tới Đào Hoa trấn lúc trước, chữ mực to như cái đấu vẫn dễ thấy như cũ, cái chậu đựng thịt dê vẫn là thơm nức, chỉ vì trời lạnh, hơi nước màu trắng phiêu đãng trong không khí như càng đậm thêm.
Mà tiểu nhị kia tựa hồ cũng không có nhận ra nàng.
Có thể là bởi, chính mình lúc trước chẳng qua là một lữ nhân vội vã, mà lúc này, cũng có một chút giống khách thường trú như thế đi?
Mỗi khi đi qua một cửa hàng, Mạnh Dương đều sẽ giới hiệu chiêu bài của sạp quán đó, có rất nhiều mì ngon, có rất nhiều bánh bao cuộn nhào rất tốt, có vịt làm rất đỉnh...... Thậm chí ngay cả đại gia bán thịt đầu heo kia thích tặng thêm cho người ta nửa muỗng nước kho, chàng cũng nói được ngon lành.
Giống như ở trong mắt thư sinh này, hết thảy chung quanh đều tươi sống đáng yêu như vậy.
Bạch Tinh đối mặt với cái đầu heo hai mắt nửa mở kia một lát, nhớ tới hứa hẹn mà thư sinh nói ngày mai muốn ăn món kho, bỗng nhiên có chút chảy nước miếng.
Thời tiết lạnh dần, chính giữa con đường đều bị xe cộ qua lại đè chặt, rất dễ trượt chân, các bá tánh liền đều dựa gần hai bên đường mà đi.
Mùa đông mà té ngã cũng chẳng phải vui đùa, đặc biệt là người già, là chuyện có thể ảnh hưởng tính mạng à.
Hai người mới vừa đi qua "Sạp kim chỉ Phương nương tử", liền thấy tửu lầu đối diện đột nhiên lao tới một tiểu nam hài cỡ sáu bảy tuổi, mặc một thân áo bông lụa mảnh rất chú ý, áo khoác da thỏ và áo ngắn nhỏ, vừa thấy chính là đứa trẻ gia cảnh rất tốt.
Bạch Tinh từng gặp nhóc con này, chẳng qua đối phương hẳn là chưa từng gặp nàng.
Nếu lúc ấy nàng không nhìn lầm, tiểu tử bị bọc đến tròn vo này hẳn chính là con trai chưởng quầy Vương.
Tên là Tiểu Đông? Hay là Tiểu Đông* ấy nhỉ?
*: cái chữ đông đầu tiên 东 là đông của phía đông với âm đọc Dōng ; còn chữ đông số 2 là đông của mùa đông có cùng âm đọc với chữ đông đầu, chỉ khác cách viết là 冬.
Đứa nhỏ vừa chạy vừa quay đầu nhìn đằng sau, sợ có người tới đuổi, kết quả của nhất tâm nhị dụng* chính là không nhìn đường, một chân dẫm lên cục băng giữa đường.
*: là nói chỉ có một lòng mà làm được hai việc, do mình không rành rẽ chữ nghĩa lắm nên nhất thời không nghĩ ra nên dùng câu gì bên mình, thế nên mình sẽ để hán việt và chú thích nhé.
Nhóc nháy mắt mất đi cân bằng, ai u một tiếng liền phải té ngã.