Tin nha môn Hàng Châu nửa đêm cháy, cháy ra vô số vàng bạc đã lan truyền nhanh chóng, trong 2-3 ngày đã ồn ào đến dư luận xôn xao, Bao Minh Kiệt tuy có lòng phong tỏa, nhưng miệng mọc trên người người ta, lại cản thế nào cho được?
Lại cái là do quà tặng lễ chuẩn bị tặng cho chỗ dựa trong kinh cái mất thì mất, hủy thì hủy, bị lộ thì bị lộ, mắt thấy nếu là không còn dùng được, Bao Minh Kiệt tự biết là đại họa lâm đầu, không thiếu được muốn hấp hối giãy dụa một phen. Hắn âm thầm phái tâm phúc liên lạc với Hoàng Vĩnh Thọ, hy vọng hốt được chút bạc lại đây trước, dù thế nào đi nữa, phải giữ được chỗ dựa trước lại nói.
Lại cứ bên Ngọc Hồ sơn trang kia thuyền biển với đội tàu cơ hồ toàn quân bị diệt, tính cả tài vật vận về đã vô số chìm dưới đáy sông Trường Giang, đang không biết ngày đêm đùa với mạng vớt bạc đây, trong lúc nhất thời cũng chả rảnh lo Bao Minh Kiệt.
Sau mấy ngày ngắn ngủi, thế mà kinh động đến cả Hồng đại nhân tri phủ cùng một phủ tương ứng.
Phải biết rằng thành Hàng Châu tuy xuất sắc, lại vẫn luôn ồn ào muốn độc lập thành phủ gì gì đó, nhưng trước mắt lại vẫn đang lệ thuộc với phủ Thái Hòa, giờ nó xảy ra chuyện, một khi ồn ào không hay, ấy là phải liên lụy đến phía trên. Cho nên vị Hồng đại nhân kia vừa nghe thì bực bội mười phần, thế mà lại tự mình đến đây xem xét tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Hồng đại nhân vừa tới, cục diện hoàn toàn mất khống chế.
Lại có rất nhiều bá tánh ở bên đường cản kiệu vượt cấp cáo trạng, khóc lóc kể lể nhiều năm qua Bao Minh Kiệt với Ngọc Hồ sơn trang cùng nhau cường mua cường bán, càng vì việc mạnh mẽ thu mua ruộng nước, ruộng cạn mà bức tử mạng người; lại có vụ Ngọc Hồ sơn trang ẩu đả bá tánh cường đoạt dân nam, cứ thế này đâm cột mà chết, tri châu Bao Minh Kiệt thảo gian nhân mạng xử án lung tung; còn gì mà Hoàng Vĩnh Thọ với quan phủ chèn ép những thương hộ khác của địa phương......
Khi mấy tin này truyền vào, ba người Bạch Tinh đã đang trên kênh đào Đại Vận Hà, quả thực y như nghe chuyện cười ấy.
Kênh đào Đại Vận Hà khởi nguồn từ Hàng Châu, lên bắc chỗ Vọng Yến Đài kinh thành, chạy dài hơn ngàn dặm, câu thông vô số đường thủy lớn nhỏ, chính là kênh đào bằng nhân lực nổi tiếng trên đời.
Từ khi có con đường thủy nối thẳng nam bắc này, giao thông ở thành trấn ven bờ đều nhanh và tiện hơn rất nhiều, mậu dịch lui tới càng ngày càng phồn thịnh, không thiếu người kinh tế nhảy ngàn dặm.
Lúc này đang lúc cuối tháng 6 đầu tháng 7, vừa qua Đại Thử*, hai bên bờ sông cỏ xanh mơn mởn, cỏ cây thành mảng, từng đóa hoa không gọi nổi tên kề bên nhau cùng nở rộ, dẫn tới ong nhảy bướm múa, dù có là đám rau xanh thì cũng đều mỗi ngày một dạng, lớn lên vèo vèo.
*: tên gọi của một trong 24 tiết khí.
Vùng khí hậu Giang Nam vốn là được trời ưu ái, tùy tiện trồng chút gì cũng mọc ra một mảnh lớn, nhà mình nào ăn cho hết?
Do thuyền bè lui tới đông đảo, rất nhiều bá tánh ở phụ cận liền gánh đòn gánh, dắt lừa, đem thịt với gia cầm, rau xanh mà nhà mình sản xuất vận đến bờ sông buôn bán. Có người càng dứt khoát chèo con thuyền nhỏ, chèo đến bên cạnh thuyền lớn nhiệt tình chào hàng. Như thế thì các khách không cần rời thuyền liền có thể mua, nhà bán cũng có thể bán ra được càng nhiều hàng, cũng coi như hai bên đều được lợi.
Cạnh con thuyền này của Bạch Tinh bọn họ cũng có mấy nhà bán xáp lại, trên thuyền ô bồng nhỏ có một đám lớn rau dưa tươi xanh ướt át, măng tươi non giòn, đào ngọt lông xù mịn, còn có quả hạnh tròn tròn màu đỏ cam, dưa gang sọc ngang vàng nhạt với dây leo cong, rồi đài sen xanh biếc nặng trĩu rũ đầu xuống, ánh nắng vừa rọi vào, lông xù xù, đều sâu kín tản ra hương thơm thanh thanh.
Đi được trên sông vài ngày, ba người đang chán đến chết đây, đều liền thò qua xem.
Theo nhà đò nói, qua chừng 2 ngày nữa là có thể vào địa giới Tô Châu, cho nên bá tánh vùng này cũng đều là rặt một giọng ngô nông mềm mại, dù có là một hán tử đen sì nói chuyện, thế mà cũng có vài phần êm tai.
Người bán hàng ân cần mà giơ hàng lên cho bọn họ lựa, Mạnh Dương thấy quả hạnh kia xinh xắn đáng yêu, liền nhặt 2 quả, trước hết xoa xoa trên khăn tay vải bông, lúc này mới bẻ thành 2 múi cho vào miệng.
Thịt hạnh chín mềm mại nhẵn nhụi, lúc chia lìa không ngừng lôi kéo nhau, phát ra tiếng xé cực kỳ nhỏ. Ánh nắng chói lóa chiếu vào trên thịt quả màu phấn bóng mượt kia, tràn đầy kết cấu như cát lớn nhỏ, chúng đều phiếm ánh sáng bạc dưới ánh sáng.
Thịt quả đầy đặn nứt ra trong khoang miệng, hương vị chua ngọt nháy mắt đã kích ra rất nhiều nước bọt, Mạnh Dương chóp chép miệng, đưa một nửa kia cho Bạch Tinh, "Ngon."
Bạch Tinh ăn ngay trên tay chàng luôn, quả nhiên híp mắt, "Mua nhiều chút."
Đầu bên kia Liêu Nhạn nhặt ra 2 quả đào trong sọt, một loại là giòn, răng rắc một ngụm xuống là nước quả văng khắp nơi, quả nhiên đã ghiền; một loại khác là mềm mại, bóc vỏ trái cây thì bóng mượt mọng nước, thịt quả đầy đặn vô cùng, mỗi người mỗi vẻ.
Chàng ta lung tung quẹt hai cái, quả này cắn một miếng, quả kia cắn một miếng, liên tiếp gật đầu, "Mỗi loại 2 cân."
Mạnh Dương liền cười, sau đó đúng là dùng cái giọng phương ngôn nửa sống nửa chín nói chuyện với mấy nhà vườn kia một câu, lại trả giá, lúc này mới cẩn thận đếm ra 2 viên bạc vụn, "Trời nóng, dễ bị hư, còn chiêu mối một nữa. Đào thì có thể mua nhiều mấy quả, còn hạnh thì nếm thử đồ tươi thì cũng được rồi."
Cách ngôn nói rất đúng, "Đào dưỡng người, hạnh hại người, trong vườn mận nâng người chết", ý chính là 2 loại trái cây sau này ăn nhiều vô ích. Hiện giờ bọn họ tuy tuổi còn nhỏ, thân thể tốt, nhưng cũng không thể quá mức phóng túng.
Khi nói chuyện, nhà đò đã câu lên một con cá trắng béo dài, lập tức hàm hậu cười nói: "Hôm nay ăn cá kho."
Hắn được một vụ mua bán lớn chạy từ Nam đến Bắc này, ấy là dù có đến sáu tháng cuối năm không khai trương cũng đủ sống, khó được là khách còn thanh toán bạc trước, nên tất nhiên cảm thấy mỹ mãn, dọc theo đường đi ăn, mặc, ở, đi lại đều hầu hạ ân cần mười phần.
Nhưng mà ba người này đều chả thế nào vui mừng. Liêu Nhạn thì càng trực tiếp chép miệng, trông khá ư là sống không còn gì luyến tiếc, "Ta đây vừa nấc lên chính là một cỗ mùi cá tanh, nhiều thêm chút dầu muối tương dấm."
Đi đường thủy cái gì cũng tốt, duy độc cái là ăn uống không được tự nhiên, một ngày 3 bữa, hận không thể hai bữa rưỡi đều là cá, ba ba, tôm, cua. Dù có mỹ vị đi nữa, người bên ngoài cũng không chịu nổi ăn như vậy nha.
Nhà đò cộc lốc cười, lấy cái câu cá trong miệng cá ra, lại cho vào thùng nước lớn nuôi.
Trên mặt sông thật lắm muỗi, một khi giết cá nấu cơm khó tránh khỏi có máu đọng, ấy sẽ liền đưa muỗi tới nhiều gấp bội, rất là phiền người.
Lúc này không vội mà ăn cơm, nên ngược lại cũng không cần giết cá trước.
"Đúng rồi," Nhà đò lại lần nữa thả cần câu, vừa vớt võng lồng vừa nói, "Ngày mai về mặt rau xanh có khả năng có chút bất tiện."
Mạnh Dương nghe mà sửng sốt, "Vì sao? Lúc này không phải đang tiết đưa các loại rau dưa tươi ra thị trường sao?"
Bạch Tinh cùng Liêu Nhạn cũng nghi hoặc.
"Ba vị có điều không biết nha." Nhà đò dẩu dẩu môi về phía trước, thở dài, "Hai cái trấn đằng trước gặp lũ lụt, cái gì cũng úng hết, bọn ta liền không cách nào bù đồ được, chỉ có thể tạm chấp nhận chút."
Ngày hè nóng bức ẩm ướt, rau dưa củ quả đều không cất lâu được, một đường này bọn họ trên cơ bản là ngày ngày thêm đồ, nhưng nếu đụng phải địa phương không theo kịp tình huống, ấy cũng không có cách nào.
Mùa hè phương nam lắm mưa, úng lũ cũng là chuyện thường có, Mạnh Dương hơi trầm ngâm, vẫn có chút khó hiểu, "Quan phủ mặc kệ sao?"
Nếu tin đã truyền ra, nói vậy lũ úng đã được mấy ngày, sao nghe thế nào như là không có đầu chứ?
"Sao mà mặc kệ?" Nhà đò thở dài, "Nói đến cũng tiếc......"
Hàng năm hắn chạy thuyền ở gần đây, nên tương đối linh thông với tin tức địa phương, lập tức liền kể ra duyên cớ.
Thì ra hai thị trấn kia đều lệ thuộc một huyện thành, quan huyện địa phương cương trực công chính mười phần, nên khó tránh khỏi đắc tội vài người, nhân duyên liền không được. Cùng một chuyện, người khác có thể cầu tới, hắn thì lại cầu không được.
Vùng này là chỗ giao hội của mấy con sông lớn, lại kề bên cửa nhập biển, cơ bản là mỗi năm đều sẽ quậy ra mấy trận hồng thủy, mà tiền bạc cứu tế mà triều đình rót xuống đều là rõ ràng, tất nhiên phải cung ứng chỗ pháo đài lớn và mức độ nổi tiếng cao hơn, dư lại địa phương nhỏ thì...... Cũng chỉ đành tự cầu nhiều phúc.
"Huyện lệnh đại nhân kia thì thật đúng là suy nghĩ cho dân, ngày ngày cơm canh đạm bạc, hằng năm áo rách quần manh, thanh liêm lắm. Môi lần hắn đều tự mình chạy lên đê đập, nửa tháng liền không về nhà là thường xuyên lắm đó! Tiếc chính là không có tiền nha!
Vốn còn có hương thân, phú thương của địa phương quyên tiền, nhưng sau lại thấy cuộc sống không dễ chịu, nên dần dần cũng đều dọn đi rồi, chỉ còn lại có chút bá tánh tầm thường, đào rỗng của cải mới được có mấy đồng mà quyên chứ?
Một trận hồng thủy xuống, tâm huyết cả năm của dân chúng liền ném đá trên sông, cuộc sống tất nhiên không dễ chịu; mà cuộc sống này càng không dễ chịu, tất nhiên là càng thêm không có tiền sửa đê đập, năm này sang năm nọ như thé, cũng không biết đến lúc nào." Nói tới đây, nhà đò lại là lắc đầu thở dài.
Nghe nói huyện lệnh kia năm nay mới 40, nhưng đầu lại đã hoa râm rồi, cũng là sầu.
Hắn lâu lâu liền khẩn cầu kiếm tiền khắp nơi, lại dâng sổ con lên triều đình thỉnh cầu chi ngân sách, cơ mà hàng năm cầu, hàng năm kéo, hắn cơ hồ muốn tuyệt vọng.
Đối với bên ngoài và triều đình mà nói, nơi này chẳng qua cũng chỉ là một huyện thành nhỏ có thể có mà cũng có thể không, đã không có nội tình văn hóa xuất sắc, cũng chả có tài nguyên gì không thể thay thế, sao mà so được với những địa phương lớn kia?
Nhưng đối với dân bản xứ mà nói, nơi đó lại nhà nhà độc nhất vô nhị; đối với huyện lệnh kia mà nói, lại là hàng ngàn hàng vạn mạng người sống sờ sờ.
Sau khi ba người nghe xong, cũng là trầm mặc.
Thật lâu sau, Mạnh Dương mới hỏi: "Chỗ ta ngược lại còn có chút bạc vụn, có khả năng cũng không làm được gì, nhưng tốt xấu là thêm mấy chén cháo nóng cho hương thân."
Tiền đến lúc cần thì hận ít, bản lĩnh chàng có hạn, dọc theo đường đi viết nhiều thoại bản như vậy, tổng cộng kiếm được chẳng qua cũng chỉ mấy chục lượng mà thôi.
Nhà đò sửng sốt, liên tục gật đầu, "Tiểu quan nhân ngài có được phần thiện tâm này, bọn họ tất nhiên là vô cùng cảm kích."
Người nghèo chí đoản, huyện lệnh kia cũng không bưng cái giá như quan lão gia nơi khác, quanh năm suốt tháng cầu gia gia cáo nãi nãi khắp nơi, ai quyên một chút đều cảm kích ghê gớm.
Đang nói, liền thấy cần câu vừa động, như là lại tới cá lớn nữa, nhà đò vội bỏ câu chuyện qua một bên, chạy chậm đi nhấc cần câu.
Bên này Bạch Tinh nhìn về phía Mạnh Dương, "Chúng ta có tiền đó."
Không nói đến 5000 lượng ngoa được từ Ngọc Hồ sơn trang, bọn họ mới vừa cướp sạch kho riêng của Bao Minh Kiệt, túi tiền căng phồng đây này. Hai ngày này nàng đếm đi đếm lại, chỉ ngân phiếu, kim phiếu với nén vàng đã gần 10 vạn lượng, mặt khác còn có kim châu có giá trị không cách nào đánh giá, ấy thì càng hào phú.
Liêu Nhạn cũng mắt lé nhìn Mạnh Dương.
Lại thấy Mạnh Dương cười lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Đó là tiền mà các ngươi mạo nguy hiểm lớn hơn trời mà vất vả làm ra, ta tuy có lòng cứu tế, lại không thể của người phúc ta."
Đi nha môn trộm cướp, gian nan biết bao! Hơi vô ý cái chính là chỉ có đường chết, chàng một phần sức cũng chưa ra, chẳng sợ đồng bạn dọn về một ngọn núi vàng, cũng không phải của chàng.
Ngày thường đồng bạn nguyện ý tiếp tế mình, đó là bọn họ rộng lượng, chính mình lại không thể xem tiền bạc của người ta là của mình.
Có là cái tính như Liêu Nhạn, nghe lời này xong cũng nói không nên lời.
Bạch Tinh liếc mắt nhìn chàng ta một cái, "Nhiều tiền như vậy, chúng ta cũng xài không hết. Còn nữa, ngày sau nếu cần phải dùng, cơ hội kiếm tiền còn nhiều lắm."
Sau khi Liêu Nhạn nghe xong, xoay người nằm trên boong tàu, cao cao giơ chân lên bắt chéo, gối cánh tay ra sau đầu, híp mắt nhìn trời, hồn nhiên không thèm để ý nói: "Lão tử lười quản, chỉ cần đừng thiếu rượu cho lão tử là được rồi."
Chàng ta há là để ý chút bạc này?
Mạnh Dương nghe xong, lập tức khen nói: "Các ngươi mới là coi tiền tài như cặn bã chân chính đó nha."
Lời này nói thì dễ, nhưng chân chính có thể làm được, lại có mấy người chứ?
Liêu Nhạn hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía mặt sông xa xa, "Con mọt sách chết tiệt, bớt vuốt mông ngựa lão tử......"
Mạnh Dương cười tủm tỉm nhìn về phía Bạch Tinh, dứt khoát lưu loát nói: "Nhạn Nhạn ngượng ngùng rồi."