Bãi đất trống sau trường ĐH X.
Kì Anh đậu xe lại. Cô bước xuống xe. Nhìn quanh ngó dọc.
- Cherra? Cherra?? Cô ở đâu.
Cạch. Sống lưng Kì Anh lạnh toát.
Khẩu súng lục chỉa thẳng vào cô từ phía sau.
- Đứng yên.
- Cherra. Cô làm gì vậy??
- Tôi làm gì cô còn chưa tường tỏ?
- Chúng ta không thù không oán. Cô có ý gì?
- Gia Thiên Kì Anh. Câm miệng cho tôi. Đừng nói chúng ta không thù không oán.
-...cô...
Phằng______
- Á!!!
Khẩu súng lục trong tay Cherra bay ra xa.
Cherra nhìn tay mình. Máu!!
- Zak. Anh...
Zak bỏ súng xuống. Anh chạy lại gần che chắn lấy Kì Anh.
- Cherra Wastone. Cô là nội gián? Đừng mơ làm hại Kì Anh.
Anh quát.
- Anh... đồ ngốc. Không, anh nhầm rồi.
Cherra hét lên.
- Nhầm? Cô nghĩ tôi mù sao? Chính mắt tôi...
Pằng________
Zak nhìn phần bụng mình. Áo sơ mi trắng từ từ loang lỗ đỏ thẩm. Anh xoay người, nhìn người con gái phía sau mình. Rồi ngã xuống.
Kì Anh nhếch môi cười. Một nụ cười nửa miệng.
- KHÔNGGGGG!!!! Zakkkkk....
Cherra gào lên.
Báo đen Gia Thiên Kì Anh. Con báo đen thâm sâu hiểm độc với vẻ ngoài quá hoàn hảo!
- Wastone Cherra, cô hay lắm, phát hiện ra cả tôi.
Cặp mắt của cô gái thánh thiện ngày nào trở nên tà ác quái gỡ chưa từng có.
- Đồ độc ác. Zak có lỗi gì với cô. Anh ấy yêu cô mà...
- Im miệng Cherra Wastone!!
-...ngươi...
- Haha... hahahaha!!
Kì Anh bật cười vang dội. Tiếng cười của cô lanh lảnh.
- Cô muốn trả thù cho Cherry, ta nói không sai chứ?
-...quả nhiên... cô giết nó?!
Cherra mấp máy môi từng chữ. Lúc này tông giọng trở lại trong trẻo
Đã bao nhiêu lâu rồi Cherry không gặp lại Cherra.
Họ là chị em sinh đôi. Cho dù có mâu thuẫn cỡ nào đi chăng nữa, thì vẫn là chị em mà.
Cherry luôn ở trong ngôi biệt thự nhà Wastone, ngôi nhà mà từ năm 13 Cherra bị cấm đặt chân tới chỉ vì cái nốt ruồi son trên bả vai xung khắc với ông nội.
Cherry cho rằng, có lẽ Cherra hận cô lắm. Tại sao lại phân biệt đối xử giữa một cặp sinh đôi như vậy. Nhưng mà Cherra không hận. Vì cô biết, Cherry chưa bao giờ ghét bỏ cô.
Nhưng, ngày đó, Cherry lại liên lạc với cô.
- Cherry, sao lại gọi cho tôi?
- " Cherra, tổ chức có nội gián... "
- Cô đang ở quán Bar hả? Nói lớn lên.
- "... nghe cho kĩ đây Cherra, CÓ NỘI GIÁN, là... tuttuttut. "
- Này... Cherra, bị điên sao??? Này!!!
_______
Khi Cherra đi đến California, nơi mà Cherry đang ở.
Căn phòng ngủ không khoá.
Thuốc ngủ.
Rượu.
Treo cổ tự sát.
Cherry đã chết. Tự tử? Không!
Có ai lại vừa uống thuốc ngủ lại còn treo cổ bao giờ.
Là ai... ai giết em gái của tôi?
_____________
- Tôi đã sớm biết thế nào cô cũng giấu nhẹm cái chết của Cherry đi. Rồi thế chỗ của cô ấy làm một tiểu thư danh giá nhà Wastone. Theo tính cách của Miwa, thế nào cũng bảo cô làm như vậy.
Kì Anh cao ngạo nói. Nhìn dáng vẻ chật vật đau khổ của Cherra làm cho cô vô cùng thoả mãn.
-...đồ độc ác.
Ánh mắt Cherra trở nên vô cùng âm u. Cô nhìn thẳng vào Kì Anh như khinh thường.
Ngay từ đầu, trợ lí của DG lẫn FD duy nhất chỉ có mình Cherra. Cô sống cả hai thân phận, hai tính cách cùng một lúc hòng để quan sát, tìm ra kẻ nào đã giết Cherry. Vở kịch "chị em không đội trời chung" hoàn toàn là bịa đặt. Mà người đã giúp Cherra che giấu sự thật này, chính là... Miwa. Cherra luôn là tâm phúc của bà!
Quay lại thời gian một chút.
Ba con ô tô rời khỏi Seaside đi tìm Nhật Minh. Chạy được một lúc, con xe của Cherra dừng lại bên đường.
Liếc nhìn điện thoại, là Miwa gọi:
- Con nghe đây Miwa.
- " Cherra, quan sát kĩ Kì Anh một chút."
- Người nghi ngờ Kì Anh??
- " Ta không rõ, nhưng nếu lễ sát nhập lần này, nếu Hà Đình Trung biết sự việc đánh tráo Thiên Vương. Nội gián có thể. "
- Ý người là... Haller không hề mất tích. Là người thử bọn con??
- " Không, con nói sai rồi. Ta chỉ lo ngại mình nó. "
- Sư mẫu, sao người biết? Là Zak thì sao??
- " Ta vẫn cứ cảm thấy Kì Anh có gì đó rất lạ. Nhưng mà... con cứ đề phòng thôi. Ta hi vọng mình cảm giác sai."
-...
Mọi chuyện xảy ra ở buổi tiệc, Cherra đều âm thầm nghe lén qua hoa tai của Miwa. Hà Đình Trung thực sự đã lật lọng. Điều đó chứng tỏ, gián điệp chắc chắn là Kì Anh.
Cùng lúc đó, thì Kì Anh lại gọi điện muốn gặp Cherra và Zak. Không hề khó để đoán ra, cô ta rõ ràng muốn khử gọn cả hai.
- Sao cô lại giết em tôi?
- Vì cô ta dám nghe lén chuyện của tôi. Cái đồ nhiều chuyện đó. Ai nhờ cô ta??
- Gia Thiên Kì Anh. Đồ ác độc. Tại sao lại phản bội tổ chức chứ? Miwa có bao giờ tệ bạc với cô, còn bao dưỡng cho cả em trai cô. Vậy mà...
- Im miệng. Cô thì biết cái gì chứ? Bấy nhiêu là chưa đủ, chưa đủ cô biết chưa. Bà ta nhận nuôi tôi, giả vờ cao cả chăm sóc bồi dưỡng tôi, nhưng mà cái chết của cha tôi mãi mãi tôi không thể nào quên!!!
Gió bắt đầu lại nổi lên cuồn cuộn. Xào xạc, rạo rực.
-...từ năm 5 tuổi tôi không còn gặp cha nữa. Ngày nào tôi thức dậy cũng đi hỏi mẹ "cha đã về chưa". Mẹ tôi luôn bảo "cha về vào buổi tối, lúc con ngủ, sáng ông lại đi". Rồi một đêm tôi quyết định không ngủ, tôi nhất định sẽ gặp mặt được cha mình. Nhưng mà, người đến nhà tôi, lại là Miwa, bà ta mang tiền tới. Tôi thấy mẹ tôi nhận lấy, cứ như là sự việc này đã xảy ra hàng trăm lần rồi vậy. Miwa nói mong mẹ tôi có thể chăm lo no ấm cho tôi và Kì Khôi, đó là những gì bà ta có thể bù đắp cho sự hi sinh của cha tôi. Haha, nhưng bà ta có biết rằng, mẹ tôi ngoài cờ bạc ăn chơi thì không còn biết thứ gì. Bà hành hạ, ngược đãi chị em tôi như những đứa con ghẻ, những đứa đầu đường xó chợ chỉ vì thua bạc. Tại sao? Mẹ tôi từng là một người phụ nữ hiền lành xinh đẹp lại biến thành như thế? Tất cả là tại bà ta, cha tôi trung thành với bà ta mà bỏ mạng. Sau đó mẹ tôi cũng vì ngộ độc rượu mà chết. Cớ gì... cớ gì tôi phải khốn khổ như vậy trong khi bọn họ lại bình an vô sự?
Giọng nói của Kì Anh vẫn rất bình thản. Như thể đang kể về chuyện của ai đó chứ không phải mình.
- Sống chết đều có số. Cô đừng ăn nói ích kỉ như vậy. Tuấn Kiệt thì sao? Mẹ anh ấy cũng đã chết.
- Bọn họ là đồ ngốc Cherra. Cha mẹ bọn họ bán mạng cho Miwa được cái gì? Miwa chỉ là người đàn bà mê quyền lực.
- Câm miệng, cô không được phỉ bán bà.
- Cái mạng cô hiện giờ lo chưa xong. Còn muốn làm cái gì? Quyền lực đã rơi vào tay Hà gia rồi. Hahaha!!
- Hahahahhaha.
Nghe đến đây, Cherra bỗng cười phá lên.
- Kì Anh cô đắc ý quá sớm rồi. Miwa chỉ gài bẫy để thử cô mà thôi. Hiện tại Hà gia phải kí hiệp ước bảo vệ ĐNÁ 20 năm không công. Hà Đình Trung cũng nhận thua rồi.
- Cái gì???
- Cô bị lật tẩy rồi Kì Anh.
- Cherra, cô tưởng tôi sẽ tin cô sao?
Đúng lúc này, điện thoại của trong túi quần của Kì Anh vang lên. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, là Miwa.
Lẽ nào... kế hoạch đã thất bại thật rồi sao?
Ấn nút nghe. Nhưng cô không lên tiếng:
" Đúng là con à, Kì Anh? "
Bà ta biết rồi.
" Con có phải... luôn hận ta về cha con? "
Nghe vậy, cô khẽ mím môi:
-... Phải!
"... bao lâu nay, con vẫn không thấy được tình cảm của ta cho con hay sao? "
Câu nói này, là có ý gì?
- Bà... đã nghi ngờ tôi lâu rồi đúng không? Sao lại để yên như vậy. Bà có mưu đồ gì?
" Mưu đồ của ta... là cảm hoá con. Kì Anh, quay về đây, ta sẽ bỏ qua cho con. "
- Haha.... hahahhaah. Xin lỗi, bà nói cái quái gì tôi nghe không rõ. Bà nghĩ Kì Anh này là ai hả bà già?
"..."
- Bà nghe cho rõ đây Miwa. Tôi ngày hôm nay mục đích diệt trừ các người không thành, RẤT TIẾC NUỐI.
Hét thật lớn rồi tắt máy. Kì Anh giận dữ ném một phát vào phiến đá con iphone vỡ tan tành dưới đất.
Liếc nhìn Zak đang nằm dưới đất la liệt và Cherra đang bị thương tay. Kì Anh ngồi xổm xuống, chỉa súng vào đầu Zak.
- CÔ MUỐN LÀM GÌ? DỪNG TAY!!
(Dừng một chút. Tuy từ đầu mình đã cho Kì Anh là kẻ phản bội. Nhưng mà, cái cảm giác viết ra chị này... thấy hồi hộp kiểu gì ấy. Nếu có gì sai sót về kết mn bỏ qua cho mình nha!).
- CÔ MUỐN LÀM GÌ? DỪNG TAY!!
Cherra hét.
- Yên tâm. Anh ta còn chút giá trị cho tôi lợi dụng. Người của tôi hiện đang vào đây, cho nên đừng nghĩ tới chuyện phản công tôi Cherra. Tôi thả cô về. Nói với bọn họ, sáng mai cử Ngô Minh Ngọc tới đồi H cứu Zak. Nếu không, toàn bộ dữ liệu lớn nhỏ của tổ chức này đều bị phơi bày trước pháp luật.
- Tại sao lại là cô ấy? Cô muốn gì???
Haha... muốn cái gì??
- Hận nghĩa có thể cho qua. Còn hận tình... nhất định phải báo.
______________________
Tôi là Gia Thiên Kì Anh, cha tôi mất vì mốt lí do vớ vẩn, đó là vì phục vụ cho một cặp vợ chồng mà ông ta kính trọng.
Tôi không hiểu, cha tôi nghĩ gì... khi ông cam tâm hi sinh mình cho bà lão ấy nhưng không hề hối hận.
Vậy, cha có nghĩ cho mẹ con tôi hay không???
Nổi cơ cực của chị em tôi, sự đau khổ, những trận đòn, những ngày đói rách. Cả đời này, tôi không thể không hận người đàn bà đó.
Sống làm "con ngoan" bao nhiêu năm, tôi tự hỏi sao mình có thể chịu đựng dưới trướng kẻ thù lâu như vậy. Cho tới một ngày, tôi gặp anh.
Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên khi ánh mắt sâu thẳm kia vô tình lướt qua tôi.
Minh Lâm, chàng trai của lòng tôi. Tôi thích cử chỉ lãnh đạm của anh khi anh làm việc. Tôi thích vẻ khó chịu của anh khi anh không vừa ý điều gì đó. Tôi cũng thích sự thân quen, dịu dàng của anh khi đối xử với người mình yêu.
Tôi đã ảo tưởng một tương lai không thù hận, chỉ cần có anh bên cạnh, tôi sẽ không cần gì nữa cả.
Nhưng mà,
NHƯNG MÀ!!!
Người anh yêu không phải tôi!
Ngô Minh Ngọc, cái tên khiến tôi căm hận cả cuộc đời này.
Ấm áp của anh, luôn dành cho Ngọc. Tôi... RẤT KHÔNG CAM LÒNG.
Minh Ngọc, tôi biết nó xinh đẹp hơn tôi, gia đình giàu có, quyền lực. Trong khi đó tôi mồ côi, có bản lĩnh tự nuôi em trai mình. Anh lại không thích, đi thích cái loại tiểu thư "ăn trắng mặt trơn", suốt ngày yểu điệu, thật chướng mắt.
Nhưng mà chỉ khi đi cùng Ngọc, tôi mới được hưởng lây sự quan tâm, ân cần của anh. Nên buộc tôi phải kết thân với nó.
Nếu đời này Minh Lâm anh ấy không là của tôi, thì cũng không thể là của ai được!!!
Cắt ngắn dây dẫn gây nổ trong kì tập huấn(*), là tôi làm, với con người cố chấp thích chứng tỏ như Ngọc, sẽ không ngại vì thành tích mà cố gắng. Là một cơ hội tốt để ám hại Minh Ngọc.
(*)xemlạingoạitruyện4.
Nhưng mà, ngay trước khi tôi nghĩ kế hoạch đã thành công, thì Minh Lâm, anh phát hiện ra dây dẫn bị cắt ngắn.
Thôi rồi, nếu anh phát hiện, chắc chắn đây sẽ không còn là mốt vụ tai nạn hay đơn thuần là thực lực Ngọc kém cỏi nữa. Anh sẽ nghi ngờ ai? Trong khi tất cả mọi dụng cụ đều là do chính tôi chỉ đạo sắp xếp?? Anh sẽ phát hiện ra tôi là một kẻ xả quyệt, hãm hại Minh Ngọc trong khi Minh Ngọc lại yêu quý tôi.
Tôi phải làm sao, làm sao đây???
Chỉ còn một cách, khiến tôi chẳng những không bị nghi ngờ, còn làm cho tất cả mọi người yêu quý tôi nữa.
Đó là, tôi lao vào cứu Ngọc!
Thật may, may là tôi không mất mạng. Nhờ vậy, thái độ của Minh Lâm, dành cho tôi ngày càng khác.
Anh quan tâm, dịu dàng với tôi nhiều hơn.
Tiếng Nhật, tôi nói dối đấy. Làm sao mà không biết được, chỉ là lúc đấy đóng kịch trước Miwa và Mark nên mới thành thói quen che giấu.
Thằng ngốc Kelvin, anh khiến nó thích tôi?? Người tôi cần là anh kìa.
Tức hơn là, thằng nhóc đó dám nhờ anh đến đọc thư tình hộ nó cho tôi nghe. Vẻ bình thản, có phần vui của anh khi đọc khiến tôi đau lắm. Anh... một chút tình dành cho tôi cũng không có.
Nhưng mà, hình như trời cho tôi cơ hội. Tôi thấy Minh Ngọc đang định vào phòng khi Lâm đang đọc. Hình như... nó hiểu lầm anh yêu tôi.
Haha, hay đấy, tôi giả vờ như không thấy.
Nó thậm chí còn ngốc nghếch sợ tôi buồn nên không dám đi hỏi ai. Tự làm cho mối quan hệ của nó và anh đi xa hơn.
Đúng, tốt lắm. Đâu thể để một mình tôi đau khổ được. Các người cũng nên nếm trải chứ!
Tôi cho rằng, chỉ cần Kì Khôi được sống sung sướng, tôi được Miwa tin tưởng sớm muộn gì bà ta cũng giao toàn bộ quyền lực cho tôi. Còn Minh Lâm thì không thể đến với Minh Ngọc. Tôi sẽ từ từ khiến anh chấp nhận tôi. Con đường tương lai quá viên mãn.
Vậy mà, cớ sao... cớ sao Minh Ngọc, nó lại không biết buông bỏ? Từ lúc về VN, nó bám dính lấy anh. Nếu nó nghĩ là Minh Lâm thích tôi, thì nên biết phận tìm người khác đi chứ? Nó nói xem tôi là chị em kia mà??? Haha, cũng chỉ là nói suông!
Lễ ra mắt Devil Girl, tôi cố ý diễn trò ngất xỉu một chút(*), để gần gũi Minh Lâm. Cũng là để nhắc nhở nó, là Minh Lâm "yêu" tôi.
(*)xemlạichương29.
Rồi thì sao, chỉ sau vài ngày tôi thấy nó an phận nên không hề theo dõi nữa, thì Kelvin đến tìm tôi. Thằng nhóc thần kinh này, tôi nghĩ vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng nó không hề đến nói yêu đương vớ vẫn nữa, nó chỉ bảo: Ngọc đã biết sự thật rồi, chị cũng nên bỏ cuộc đi.
Cái gì??
Trong lúc sốc tôi đã lộ ra vẻ mặt kinh sợ. Phản ứng của tôi khiến Kelvin nheo mắt. Tôi quên mất rằng Kelvin đang nói chuẩn giọng Tokyo với mình.
"Đúng như tôi đoán, chị biết tiếng Nhật!"
Thật là điên. Bao nhiêu tâm tư của tôi, bị Kelvin nhìn thấu rồi.
Trước khi rời đi, Kelvin còn nói với tôi rằng:"Để cho hai người họ yên nếu không đừng trách tôi vạch trần chị."
"Cậu... thì biết cái gì chứ. Nổi khổ của tôi, cậu không thể hiểu."
Tôi đã nói một câu tiếng Việt. Tưởng rằng Kelvin không hiểu. Nhưng nó lái cười nhạt rồi đáp rằng: "Chị đúng là không biết xấu hổ, may mắn tôi thích chị chỉ là nhất thời."
Kelvin cũng biết Tiếng Việt??
"Ngạc nhiên? Tôi đã bỏ ra 9 tháng để cố gắng học giao tiếp Tiếng Việt... vì người tôi yêu, tôi muốn nghe hiểu cố ấy nói"
" Nhưng chị đừng hiểu lầm, người tôi yêu... là Ngọc."
Là Ngọc.
Lại là nó?
LẠI LÀ NÓ!!!
Tất cả các người, chỉ biết có mình nó hay sao??
Chưa hết, bấy nhiêu còn chưa đủ.
"Kì Anh à, ta sắp sửa... tẩy trắng tổ chức ngầm. Sẽ không còn thế giới ngầm này nữa. Nguyên nhân... sẽ nói cho con sau."
Miwa nói vậy là sao?
Đồ ích kỉ, có phải vì thấy mình quá giá rồi, không còn bản lĩnh nữa, nhưng lại không muốn ai dành vị trí của mình nên bà ta hủy hoại tất cả hay không?? Lí do gì chứ, ngụy biện!
Vậy, quyền lực của tôi, tình cảm của tôi, tương lai tôi mơ ước. Thì sao???
Tôi sẽ lại mất trắng tất cả. Trong khi các người lại muốn tẩy rửa tội lỗi sống hạnh phúc ngoài ánh sáng sao?
Không.
Tôi không cho phép!!
Tôi liên lạc với Hà Đình Trung, tôi biết, lão già này chỉ cần là Nhật Minh và Trang Nhung, thì lão sẽ tín nhiệm tôi!
Các người hãy nhớ lấy, tôi muốn làm một con rùa vô hại, nhưng các người không cho phép. Thế thì đừng trách độc xà tinh.(*)
O.s
(*)Huyền Vũ là biểu tượng linh vật, có hình một con rắn cưỡi trên mai con rùa. Hiểu ở đây như Kì Anh có hai mặt. Rùa đại diện cho mặt tốt, vô hại. Rắn đại diện cho sự độc ác, mưu mô.

Huyền Vũ.
(Phù, cuối cùng cũng lật mặt được Kì Anh rồi. Viết về chị ấy mình cũng nản lắm, vì chị ấy toàn giả vờ thôi.)