Rốt cuộc tôi cũng thấu hiểu cảm xúc của Phong Hiểu Hàn.
Hôm đó tôi chạy đi mua đồ cho đám con Huyền, trời nắng như đổ lửa, tôi mồ hôi đầm đìa, một tay xách trà sữa, tay còn lại cầm mấy túi bánh mì, bánh bông lan, đưa cho tụi nó. Chờ chúng nó ăn xong tôi phải gom lại đem đi bỏ rác. Lúc vào lớp liền thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt ái ngại. Linh tính mách bảo, tôi bước tới liền nhìn thấy trong cặp bị đổ đầy trà sữa, tập sách đều bị bẩn cả, không dùng được nữa.
Tôi thở dài.
Con mẹ nó! Đúng là nghiệp quật rồi.
Tôi mang cặp vào nhà vệ sinh giặt cho sạch. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi đã cất máy MP3 ở nhà, nếu không chắc chắn nó sẽ bị hỏng mất. Tôi dùng xà phòng rửa tay, cố gắng giặt sạch cái mùi trà sữa nồng nặc đáng xấu hổ kia. Lúc đó Phong Hiểu Hàn đã nghĩ gì? Hắn giỏi võ như vậy sao không phản kháng? Sao vẫn mặc bọn tôi ăn hiếp hắn như thế?
“Nghĩ làm gì, bây giờ cậu ta hận mày còn không hết ấy chứ!”
Tôi lẩm bẩm. Vắt khô cặp rồi định mở cửa bước ra, nào ngờ bên ngoài đã bị người ta khóa trái. Không cần nghĩ cũng biết ai bày ra trò này.
Khỉ gió thật! Không còn trò nào mới mẻ hơn hay sao?
Tôi kêu cửa vài lần không thấy động tĩnh gì, cảm xúc bị dồn nén quá lâu khiến tôi muốn phát điên lên. Tôi giơ chân đạp mạnh vào cửa, đem hết sức lực lẫn oán hận trong thời gian qua trút lên cánh cửa tội nghiệp kia.
Không biết đạp bao lâu, bảo vệ cuối cùng cũng đến mở cửa, tôi còn bị trách mắng một tràng vì tội phá hoại tài sản nhà trường. Tôi ấm ức xách cặp ra về, đi thẳng đến chỗ làm. Tôi không thể kể lể những chuyện này cho ba mẹ, họ đã vì tôi mà hy sinh rất nhiều rồi. Điều hiện tại tôi cần làm là nhanh chóng tốt nghiệp, nghiêm túc học pha chế, đi làm kiếm thêm tiền trang trải.
Dù ba tôi luôn muốn tôi thi vào Đại học, nhưng tình hình gia đình hiện tại không cho phép. Số nợ kia đã đè nén gia đình tôi đến mệt mỏi lắm rồi.
Tôi không được gục ngã.
Tôi đi học bartender ở một câu lạc bộ nhỏ. Chủ nhân ở đây là người đàn ông hơn tôi sáu tuổi, anh từng có thời gian học pha chế ở nước ngoài. Chúng tôi thường gọi anh ấy là Ryan. Học viên trong câu lạc bộ chủ yếu là nữ, một nửa số đó là vì si mê nhan sắc của Ryan mà đến.
Ryan có nét đẹp trai lãng tử, đôi mắt đào hoa cuốn hút đến mê người. Đã thế giọng nói còn dịu dàng, nghe như rót mật vào tai. Lúc gặp anh ấy, tôi đã âm thầm so sánh anh và Phong Hiểu Hàn. Và hiển nhiên trong lòng tôi Phong Hiểu Hàn mới chuẩn gu. Vậy nên tôi nằm ngoài số học viên si mê anh ta.
Tuy trông Ryan có phần lăng nhăng, cách nói chuyện mang hơi hướm trêu đùa nhưng khi bắt tay vào hướng dẫn, anh ta nghiêm túc hơn bất kỳ ai. Ryan thường khen tôi có thiên phú, vị giác cũng rất tốt, có lẽ vì điều đó mà chỉ hơn một tháng tôi đã nắm bắt được những kiến thức cơ bản về các loại rượu, bia.
Tôi bắt đầu pha được vài thức uống phổ biến như Martini, Margarita, Mojito hay Daiquiri. Ryan luôn trìu mến động viên tôi: “Yên Sơ không những xinh đẹp, tài pha chế cũng rất tốt nha. Cứ như này chẳng mấy chốc mà trò giỏi hơn thầy.”
“Cảm ơn.”
“Ai dà, những cô gái lạnh lùng thường pha chế ra hương vị rất nóng bỏng đấy!”
Tôi muốn tán cái ly này vào mặt anh ta ghê!
Mấy nữ học viên khác thấy Ryan thân thiết với tôi liền tỏ thái độ ra mặt. Bọn họ không biết trong lòng tôi đã sớm có một bóng hình không thể thay thế được. Đồng thời cả đời này tôi sẽ dằn vặt chính mình vì những lời nói ngày hôm đó.
“Yên Sơ, em có muốn thử nâng cấp lên một chút không?”
Ngày hôm đó trời đổ mưa to, tôi muốn mượn dù của Ryan để về, nào ngờ anh ta lại ngỏ ý với tôi như thế. Tôi lưỡng lự, hỏi thêm: “Ý anh là sao?”
“Tôi thấy em học hỏi tương đối nhanh, muốn dạy riêng cho em vài thức uống level cao hơn mà thôi.”
Khoảng thời gian còn lăn lộn trong giới nhà giàu, tôi biết đám công tử tiểu thư rất thích tiêu tiền ở quán bar. Lý do tôi chọn học bartender là vì muốn sau khi tốt nghiệp sẽ lên thành phố làm pha chế, tôi không thích hợp để làm phục vụ cho lắm. Nếu thuận lợi, sau này tích một số tiền có thể quán rượu nho nhỏ để kiếm sống.
Ý tưởng không tồi chút nào!
“Tôi không có tiền đóng thêm học phí đâu.”
“Không cần. Chỉ cần sau này có người hỏi em học từ ai thì nói tên tôi là được.”
“Đồng ý.”
Tôi trở vào, cột tóc cao lên, mặc lại tạp dề. Ryan hướng dẫn tôi pha món Blue Blazer. Đây là một loại cocktail đặc biệt được pha chế bằng cách đốt lửa rượu và lắc đều các thành phần trong không khí. Món cocktail này được tạo ra vào khoảng đầu thế kỷ 19. Vì thức uống này yêu cầu kỹ thuật phải chính xác lẫn tập trung nên tôi toát hết mồ hôi vẫn làm sai lên sai xuống.
“Đừng gấp gáp. Nhìn tôi này.”
Ryan đun Whisky và nước trên chảo, khéo léo thêm đường nâu rồi khuấy cho đến khi đường tan hoàn toàn. Anh ta cầm lên vỏ cam đã được gọt cắt tỉ mỉ, đem rượu đổ vào rồi nấu lên. Ngón tay thon dài kia cầm ly thủy tinh, rót rượu đang cháy vào ly, liên tục rót qua lại đến khi rượu không còn cháy nữa. Sau cùng thì rót ra một chiếc ly sạch, khéo léo đặt vỏ cam tươi mát lên trang trí.
“Em nếm thử xem.”
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm. Bên trong cocktail có hương thơm đặc trưng của rượu Whisky và đường nâu. Mùi hương nồng nàn của rượu whisky quyện cùng mùi khói cộng với hương thơm của vỏ cam tạo ra một mùi thơm đặc biệt và khó quên. Sau khi đánh lên và lắc đều các thành phần, Blue Blazer sẽ có vị đắng của Whisky kết hợp với hương vị ngọt ngào của đường nâu và một chút hương vị cam. Vị của Blue Blazer rất đậm đà và có độ cay nhẹ từ rượu Whisky, tạo cảm giác ấm áp và thoải mái.
Mắt tôi sáng lên: “Ngon quá!”
“Lúc lắc ly phải tập trung hơn nữa. Khi đốt lửa rượu cũng cần chú ý nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn.”
Tôi bận nghiêm túc ghi chép lại công thức và cách làm, nhất thời không chú ý đến đôi mắt đầy vẻ si mê của Ryan đang hướng về phía mình.