Được Vương Tự Bảo giảng giải cả buổi sáng, Vương Hử đã nắm được đại khái cách hoạt động và cách kiếm tiền của tiền trang. Nhưng cậu bé vẫn còn rất nhiều thắc mắc cần giải đáp.
Vương Tự Bảo biết nếu chỉ nói suông mà không có ví dụ thực tế thì rất trừu tượng với một đứa trẻ sáu tuổi. Vậy là cô quyết định khi nào tiền trang đi vào hoạt động thì sẽ dẫn Vương Hử tới học hỏi.
Còn Lâm Khê sau khi nghe trù tính cho tiền trang Vạn Thông của Vương Tự Bảo cũng phải thầm tấm tắc khen ngợi sự cơ trí của cô.
Đúng là cậu phải có phúc tám đời mới có được vị hôn thê thông minh lanh lợi này.
Nghĩ tới đây, Lâm Khê chẳng cần biết đang có người hay không, liền nắm lấy tay Vương Tự Bảo, nhẹ nhàng đưa lên, hôn chụt lên lòng bàn tay cô một cái.
Khi Vương Tự Bảo còn đang ngạc nhiên, cậu lại tiện tay kéo cô vào lòng.
Lâm Khê hôn nhẹ lên đỉnh đầu Vương Tự Bảo, thì thầm: "Bảo Muội, có muội thật tốt."
Gương mặt Vương Tự Bảo đỏ bừng, cô cựa quậy và muốn rút tay ra nhưng phát hiện Lâm Khê càng nắm chặt hơn.
Ánh mắt Lâm Khê vô cùng kiên định.
Cả đời này, bất kể là ai, là chuyện gì, cũng đừng hòng bắt cậu buông tay. Nếu có người ngăn cản, cậu cũng sẽ bất chấp tất cả để giữ lấy Vương Tự Bảo.
Cho dù sau này vạn kiếp bất phục thì có sao đâu?
Có được thê tử thế này, phu quân còn cầu mong gì nữa.
Vương Tự Bảo vội vàng nhìn quanh, thấy phu phụ Hương Vu đã dẫn Vương Hử ra ngoài, lại còn chu đáo đóng chặt cửa lại thì không cựa quậy nữa. Nép trong lòng Lâm Khê, cô khẽ nói: "Ta cũng thấy rất may mắn khi có huynh."
Đây là người con trai mới còn nhỏ mà đã biết bao dung, yêu thương, chăm sóc cô.
Mặc dù ban đầu Vương Tự Bảo chỉ coi cậu như huynh đệ và người thân, nhưng khi lớn lên, người này đã dần trở thành chỗ dựa cho cô, là động lực để cô tiến về phía trước. Đồng thời cậu cũng dần chiếm chỗ trong trái tim cô lúc nào không hay.
Hai người không nói gì thêm, chỉ yên lặng ôm nhau, cảm nhận nhịp đập của người còn lại.
Vương Tự Bảo không hề biết rằng, việc làm ăn nho nhỏ lại lợi dân này của cô, sau này đã tạo phúc cho muôn vàn chúng sinh.
Tên tuổi của cô rồi sẽ được ghi vào sử sách hai nước và lưu truyền đến mãi về sau.
Dưới sự kiên trì của Lâm Khê, tiền trang Vạn Thông cuối cùng được đổi tên thành Bảo Ký.
Khi thấy đã đến giờ cơm trưa, Vương Tự Bảo liền muốn tìm một quán ăn sạch sẽ ở gần đây để ăn cho xong bữa. Dù được lớn lên trong sự cưng chiều, nhưng cô cũng không quá kén chọn.
Có những lúc cô thậm chí còn nhớ đến những món ăn vặt ngon lành đã từng ăn.
Chỗ này là khu Tây, đường đi bụi bẩn hơn bên khu Đông, nhưng lại đông đúc náo nhiệt hơn nhiều.
Những tiếng mời chào mua hàng vang lên khắp nơi, đồ được bán có đủ hình dạng màu sắc. Có rất nhiều thứ kỳ lạ, đừng nói đến Vương Hử, ngay cả người đã sống bao nhiêu năm ở thời hiện đại như Vương Tự Bảo cũng chưa từng thấy.
Vương Hử không nhìn thấy gì nên bất giác tựa vào trước gian hàng.
Hôm nay bọn họ chỉ ăn mặc đơn giản, dẫn theo phu xe và vài ám vệ để không bị chú ý.
Ở nơi hỗn tạp này, chưa nói đến đứa nhóc đã lớn chừng này như Vương Hử, ngay cả Vương Tự Bảo và Lâm Khê không cẩn thận cũng sẽ thành đối tượng của lũ lừa đảo.
Bởi vậy nên Vương Tự Bảo phải nắm chặt lấy tay Vương Hử, không để cậu bé chạy linh tinh.
Để kìm chân đứa nhóc đang ở độ tuổi hiếu động, Vương Tự Bảo còn mua kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường cùng vài món đồ chơi rẻ tiền cho Vương Hử.
Càng đi càng đói, Vương Tự Bảo chọn mãi mới chọn được một quán mỳ trông có vẻ sạch sẽ rồi bước vào.
"Mời khách quan vào. Xin hỏi khách quan muốn dùng gì?" Tiểu nhị đứng ở cửa mời chào, thấy cách ăn mặc của nhóm Vương Tự Bảo liền biết đây hẳn là những chủ tử có tiền, vậy là nhiệt tình bước ra chào mời.
Tiểu nhị này ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, vẻ mặt chất phác, lại nhanh mồm nhanh miệng.
Vương Tự Bảo thầm đánh giá tiểu nhị qua màn che, tiện thể nhìn qua quán mỳ một lượt.
Chỗ bán hàng của quán mỳ rộng khoảng năm mươi mét vuông, bên trong cũng sạch sẽ như bên ngoài.
Bây giờ đang là giờ cơm nên trong quán có rất đông người ngồi ăn, chỉ có một bàn cạnh tường là có bác gái trung niên ngồi một mình, những bàn còn lại đều ngồi chật ních.
Xem ra người ngồi ở mấy chiếc bàn đó cũng không quen biết nhau, chắc hẳn sẽ có bàn phải ngồi ghép.
Hồi Vương Tự Bảo học đại học, chuyện kiểu này thường xuyên xảy ra ở quán ăn ngoài trường.
Vậy là cô chỉ vào chiếc bàn đó, nói: "Ngồi chung với bác gái kia đi."
"Vâng, để tôi lau bàn cho các vị." Tiểu nhị nói xong liền dẫn ba người đi về phía chiếc bàn đó.
Đến gần, tiểu nhị lấy khăn lau vắt trên vai xuống, lau thật kỹ mặt bàn vốn đã khá sạch sẽ.
Tiểu nhị vừa lau vừa hỏi: "Quan khách, tiệm chúng tôi có đủ các loại mì, ngoài ra còn có cả hoành thánh nữa. Không biết các vị muốn ăn gì?"
"Cho hai bát mì sốt thịt, một bát hoành thánh, thêm ba đĩa rau muối ăn kèm nữa." Vương Tự Bảo gọi món một cách thành thạo, cứ như thể cô đã rất quen với quán mì này vậy.
Thật ra là bởi trong lúc đi đến chiếc bàn này, cô đã nhìn đồ ăn ở trên bàn của người khác.
"Được được, các vị chờ một chút, tôi sẽ gọi người dọn lên ngay." Tiểu nhị quay đầu, hét vào phía trong: "Hai bát mì sốt thịt, một bát hoành thánh, ba đĩa rau muối ăn kèm."
Vì đã có kinh nghiệm ăn ngoài vài lần, Vương Hử cũng không còn tỏ ra kiêu ngạo như lần đầu nữa. Cậu thoải mái ngồi xuống cùng Vương Tự Bảo và Lâm Khê, tuy nhiên đây là lần đầu tiên họ ngồi ghép bàn với người khác.
Cảm giác này không hay ho gì, chỉ là mới mẻ thôi.
Bác gái kia đã quen với việc ngồi ghép bàn, nhưng khi thấy ba người ngồi cùng mình đều là các công tử, tiểu thư ăn mặc sang trọng thì bắt đầu hơi mất tự nhiên.
Bà cất tiếng: "Tôi sắp ăn xong rồi, ăn xong tôi sẽ nhường chỗ cho các vị ngay."
Nói xong bà vội vàng ăn mì trong bát.
Tướng ăn đúng là không ra làm sao cả.
Vương Hử chau mày, định nói gì đó nhưng khi thấy ánh mắt của Lâm Khê, cậu lại nuốt lời muốn nói xuống.
Vương Tự Bảo lại cảm thấy chính ba người mới là người không đúng.
Bởi theo thứ tự thì họ mới là những người đến sau.
Vậy là cô trấn an: "Bác không cần vội đâu. Đồ ăn bọn ta gọi phải lát nữa mới được dọn lên. Bác cứ ăn từ từ."
"Được được." Tuy nói vậy nhưng bác gái đó vẫn ăn rất vội.
Vương Tự Bảo thấy vậy thì sợ bác ta sẽ bị nghẹn, vội nói: "Tiểu nhị, cảm phiền cho một bình nước lọc qua đây."
"Được, tiểu thư chờ chút, có ngay đây ạ." Tiểu nhị mau chóng đáp lại.
Vì quán mì luôn có sẵn nước uống nên không bao lâu sau, tiểu nhị đã bê một bình trà nhỏ và ba bát trà đến.
"Tiểu thư, tiệm chúng tôi không có trà ngon để tiếp đãi, nên chuẩn bị nước lọc như lời tiểu thư nói. Mong tiểu thư không trách cứ."
"Được. Nước lọc là được rồi, nhưng phiền anh mang thêm một bát trà nữa tới." Vương Tự Bảo dứt lời liền tự tay rót nước vào bát, đưa sang cho bác gái ngồi cạnh mình.
"Bác gái uống nước lọc đi ạ, rồi lại từ từ ăn tiếp."
Bác gái đó vội vàng đặt bát đũa đang cầm xuống, lau vội tay vào hai bên vạt áo rồi nhận lấy bát nước từ Vương Tự Bảo bằng cả hai tay, ngửa đầu lên uống.
Vừa rồi bác ta ăn gấp quá nên hơi bị nghẹn, bát nước này đúng là đến kịp lúc.
Uống xong, bác gái đó đỏ mặt, nói với vẻ xấu hổ: "Tiểu thư tốt bụng quá, hẳn tướng mạo cũng xinh đẹp lắm."
Vương Tự Bảo mỉm cười, không nói gì.
Vì cô đội mũ có màn che nên bác gái đó không nhìn rõ gương mặt của cô. Nhưng chỉ cần nhìn hai vị tiểu ca nhi anh tuấn ngồi ở bên cạnh, bác gái đó cũng biết được vị tiểu thư này chắc chắn cũng xinh đẹp không kém.
Bác gái đó uống xong thì thấy thoải mái hẳn, nhưng Lâm Khê thì không.
Hôn thê của cậu từ trước tới giờ đều được người khác hầu hạ, lần này lại phải rót nước cho một bà tử.
Vậy là Lâm Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn bà tử mà cậu cho là không biết điều kia.
Bác gái thấy người mình lạnh toát, vậy là vội vàng cầm bát đũa lên, mau chóng ăn nốt chỗ mì trong bát. Bác ta để lại ba văn tiền rồi vội vã bỏ đi.
Dân nghèo như bác ta chẳng thể đắc tội với ai.
Vương Tự Bảo nhìn Lâm Khê, lắc đầu với vẻ bất lực.
Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị đã bưng những món Vương Tự Bảo gọi ra.
"Các vị ăn ngon miệng."
Có lẽ là do đói quá nên lần này Vương Hử không kén chọn nữa, ăn mì nhồm nhoàm.
Vương Tự Bảo vén màn che của mũ ra, Lâm Khê và Vương Tự Bảo gắp mì, hoành thánh cho nhau, thi thoảng lại đút rau muối ăn kèm cho nhau, trông cực kỳ vui vẻ.
"Ặc, sao cô cô không cho con một miếng hoành thánh?" Hai người này khinh người quá đi.
Hai người không thể nghĩ tới đứa nhóc này sao? Trông chỗ hoành thánh kia rõ ngon.
Lúc này Vương Hử mới thấy ý chính của câu hỏi hơi có vấn đề.
Vương Tự Bảo lại rất biết tiếp thu, lập tức gắp vào bát của Vương Hử hai miếng hoành thánh.
Ai cũng hiểu câu "hiếm mới quý", chỉ hai miếng hoành thánh này thôi nhưng Vương Hử lại ăn như sơn hào hải vị.
Ôi, đúng là ngon quá đi mất!
Vương Tự Bảo cũng thấy rất ngon.
Có lúc Vương Tự Bảo cảm thấy đồ ăn ở nhà quá đắt tiền và được làm quá kỹ càng, khiến cho món ăn mất đi vị ngon vốn có.
Xem ra, thi thoảng ăn những món bình dân như thế này cũng khá ổn.
Lúc ba người chuẩn bị ăn xong, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, sau đó liền có người cầm cây gậy to bước vào quán.
Khách ngồi ăn trong quán không hoảng loạn, hiển nhiên là đã quá quen rồi.
Tiểu nhị vội vàng bước ra chào mời: "Tiết gia, ngài tới đó ạ. Chúng tôi đang bận làm việc nên không ra chào đón trước được, mong ngài thông cảm cho. Tiết gia muốn lấy tiền, hay là mang ra cho mỗi người một bát mì ạ?"
Tiểu nhị ở đây quả là người có tài! Vương Tự Bảo và Lâm Khê liếc nhìn nhau.
"Không cần mì, mau đưa tiền ra đây là được rồi. Bọn ta cũng đang chuẩn bị tìm quán to to để ăn cơm đây." Kẻ được gọi là Tiết gia kia nhìn chỗ mì mà khách ở bàn bên gọi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Mì gì mà chẳng có thịt, làm người ta chẳng muốn ăn chút nào.