Vậy là Lữ Duyên gác nỗi lo trong lòng lại, bắt tay giải quyết chuyện trước mắt.
Cũng may, mấy năm gần đây ngoại trừ việc đi khắp các hang cùng ngõ hẻm để xem bói ra, ông còn khám bệnh cho người khác vào những lúc rảnh rỗi, cho nên cũng có khá nhiều thuốc. Trong đó loại thuốc để giải trừ thuốc gây ảo giác kiểu này là không thể thiếu.
Khi tiểu tư mang hòm thuốc của ông đến, Lữ Duyên lấy ra một ít bột thuốc, sau đó pha chế với nước. Chờ rượu trái cây được đưa tới, ông lại pha chỗ thuốc nước kia vào rượu.
Những quý nhân và tiểu thư kia uống hỗn hợp đó xong, thuốc gây ảo giác liền mất tác dụng.
Thật may là ai cũng mơ màng choáng váng nên không có ấn tượng gì lắm với chuyện vừa xảy ra, họ đều cho rằng mình uống say nên mới làm loạn.
Các tiểu thư tỉnh rượu thì lục tục kéo nhau rời đi.
Khi tình hình đã được kiểm soát phần nào, Lữ Duyên bèn hỏi Lâm Khê: "Khê ca nhi, rốt cuộc vừa rồi chuyện nghiêm trọng đến mức nào?"
Lâm Khê lạnh lùng đáp: "Chỉ mới đến mức Tạ Phò mã cởi y phục ra thôi."
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Cũng may là thuốc gây ảo giác không mạnh lắm, nên không xảy ra chuyện gì quá mức chịu đựng, cũng không khiến các tiểu thư kia có những hành động không hợp hoàn cảnh.
Có thể những người khác trong nhà họ Lữ không biết, nhưng với kẻ quanh năm vào Nam ra Bắc như Lữ Duyên thì ông cực rõ, truyền thống "nam nữ thụ thụ bất thân" hiện giờ còn nghiêm hơn cả luật lệ bao đời trong nhà ông.
Mặc dù Đại Ung không gò bó đến mức nam nữ không được chạm mặt nhau, nhưng cũng không hề cho phép hai bên được nô đùa, cười nói với nhau. Đây cũng là lý do vì sao hồi đó Lữ Duyên không tán thành với ý kiến cho phép nam nữ được cùng du ngoạn của Lữ Anh Thụy.
Nhưng vào thời nhà Tấn, đàn ông không những có thể nuôi kỹ nữ mà còn được nuôi cả nam sủng. Rất nhiều đàn ông thời đó thích "đoạn tụ".
Tương tự, phụ nữ cũng có thể nuôi kỹ nam, nhất là những công chúa hoàng tộc.
Bọn họ chơi kỹ nam còn nhiều và hăng hơn cả đàn ông chơi kỹ nữ, đồng thời cũng đa dạng về loại người và hình thức.
Mặc dù hiện nay Lữ gia đã kiềm chế chuyện đoạn tụ, thế nhưng vẫn duy trì vài thói quen cũ của việc này.
Cũng may mọi người vừa uống rượu, nếu hành xử có gì không thỏa đáng thì cũng có thể lấy rượu ra làm lý do lấp liếm. Nhưng chuyện trong rượu có thuốc gây ảo giác không thể qua được mắt của Vĩnh Thịnh đế. Dù gì những người có liên quan ở đây cũng khá nhiều, nhất là còn dính đến cả Thái tử và vài vị hoàng tử.
Chắc chắn chuyện này sẽ khiến Lữ gia không thể đứng vững ở Ung Đô. Dù Vương Tự Bảo có muốn bảo vệ thì cũng chỉ có thể bảo vệ được Lữ Duyên mà thôi.
Với chuyện do Lữ Hàm gây ra lần này, khi cô ta quay về dòng tộc, rất có thể Lữ gia sẽ gϊếŧ cô ta, thậm chí còn có khả năng bị moi tim móc ruột. Cho nên Vương Tự Bảo không cần ra tay với kẻ này, chính cô ta đã tự đào hố chôn mình rồi.
Lần này rất may có Vương Tự Bảo phát hiện sớm ra điều không đúng, nhờ thế mới ngăn được chuyện ngày xấu đi.
Và cũng may là Lâm Khê đã quyết đoán phá giải.
Càng may mắn hơn là Lữ Duyên tinh thông cách giải quyết.
Bởi vậy chuyện mới được giải quyết êm xuôi.
Khi trở về Hòa Thuận Hầu phủ, Vương Tự Bảo kể lại hết chuyện đã xảy ra sáng nay cho Vương lão Hầu gia và Vương Tử Nghĩa nghe.
Cuối cùng, Vương Tự Bảo kiên quyết đề nghị, nếu Lữ Duyên không thể giải quyết chuyện phân nhánh gia tộc, cô cũng chẳng cần vị sư phụ này nữa.
Mặc dù những lời này nghe có vẻ hỗn xược, nhưng Vương lão Hầu gia, Vương Tử Nghĩa và Lâm Khê đều cho rằng cần phải quyết đoán khi gặp chuyện kiểu này.
Nếu do dự, ắt phải chịu hậu quả.
Về đến Bảo Châu Viện, Vương Tự Bảo gọi Mỹ Cảnh đến.
"Mỹ Cảnh, hồi sáng khi xảy ra chuyện, sao ta không thấy Trịnh Tương Quân và Dục Quận vương?"
"Hồi bẩm Quận chúa, giữa buổi tiệc, Dục Quận vương đã ra ngoài để đi vệ sinh, Trịnh tiểu thư mượn cớ say rượu nên cũng rời khỏi yến tiệc. Sau đó hai người này gặp nhau ở rừng mai. Vì bên cạnh Dục Quận vương có cao thủ hộ vệ nên nô tỳ chỉ có thể nghe trộm từ xa. Nô tỳ nghe loáng thoáng thấy Trịnh tiểu thư hỏi cái gì đó, dường như là lấy ai? Sau lại nghe thấy Dục Quân vương nói tục huyền* gì gì đó. Thế rồi khi Trịnh tiểu thư quay lại yến tiệc, nô tỳ phát hiện tiểu thư cứ mỉm cười mãi."
(*) Tục huyền: tái giá, lấy vợ kế.
Mặc dù Mỹ Cảnh nói mất đầu mất đuôi, nhưng chỉ cần vài lời này thôi, Vương Tự Bảo đã đoán ra được phần nào. Cô gật đầu, cho Mỹ Cảnh lui xuống.
Tục huyền? Chuyện đó mà Hạ Thần Dục cũng dám nghĩ đến.
Vì chuyện xảy ra hôm nay ở Lữ phủ, Vương Tử Nghĩa đã thức suốt đêm, đại diện cho Hòa Thuận Hầu phủ viết sớ thỉnh tội để dâng lên Vĩnh Thịnh đế. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Vương Tự Bảo dâng sớ thỉnh tội lên Hoàng đế. Sớ của cô và của Vương Tử Nghĩa cùng được đưa đến trước mặt Vĩnh Thịnh đế.
Ám vệ của hoàng gia ở khắp mọi nơi, bọn họ không dám ôm hy vọng sẽ gặp may mắn.
Rất may là Vĩnh Thịnh đế khá tín nhiệm Hòa Thuận Hầu phủ, lại cũng cưng chiều Vương Tự Bảo, cho nên cuối cùng chỉ phạt cắt nửa năm bổng lộc của hai người cho có hình thức.
Cần phải biết rằng, nếu trong cung xảy ra chuyện hoàng tử bị bỏ thuốc, không cần biết là thuốc gì, cho dù chỉ là thuốc kíƈɦ ŧìиɦ thì một khi đã điều tra ra, bất luận là ai cũng sẽ bị xử tội chết hoặc tống vào lãnh cung.
Có thể hiểu xử tội hai phụ thân con Vương Tự Bảo như vậy là đã nhẹ nhàng thế nào.
Nhưng Lữ gia thì không được may mắn như vậy.
Ngay trong đêm đó, Vĩnh Thịnh đế đã hạ lệnh, trừ Lữ Duyên ra, tất cả người nhà họ Lữ đều bị đuổi ra khỏi Ung Đô ngay trong đêm.
Lữ Duyên bị cách chức, người nhà Lữ gia không bao giờ được làm quan.
Khi thấy mọi người bị thị vệ hoàng gia đuổi ra khỏi Lữ phủ như chó mất chủ, Lữ Duyên cũng rất rối loạn. Không ngờ mình mới vắng mặt mấy năm nay mà dòng tộc đã loạn đến mức này rồi.
Nhất là cháu trai và cháu gái của ông còn không chịu nhận tội, đổ hết tội lỗi cho đồ đệ của ông, nói rằng Vương Tự Bảo không kiểm tra kỹ càng khi tổ chức yến tiệc nên mới để kẻ lạ tìm ra sơ hở.
Lữ Duyên nghe vậy thì chỉ muốn cho bọn họ mấy cái bạt tai. Xảy ra chuyện mà không dám nhận trách nhiệm, vậy thì sau này sao thành người được? Nếu không nhờ có đồ đệ của ông, e rằng Lữ gia đã bị diệt vong rồi.
Nếu chỉ dựa vào thế hệ này, Lữ gia còn có thể gây dựng lại cơ nghiệp không?
Ba ngày sau, Lữ Duyên mới bước ra khỏi thư phòng của mình.
Ngay khi đặt chân ra khỏi cửa phòng, ông đã ra quyết định: phân nhánh, nhất định phải phân nhánh.
Lữ gia không thể cứ mãi ràng buộc như thế này, nếu không có thể sẽ bị diệt vong chỉ vì những kẻ kia.
Trước khi trở về gia tộc lần cuối, Lữ Duyên tìm Vương Tự Bảo để đàm đạo một phen.
Khi nghe những lời của Vương Tự Bảo, ông mới biết đồ đệ của mình là người hành sự quyết đoán thế nào.
Cũng nhờ có những lời của Vương Tự Bảo, ông mới tìm ra được vấn đề mà gia tộc đang gặp phải.
Gia tộc Lữ thị luôn tự cho mình là thế gia ngàn năm, nhưng đâu hề hay biết mình đã lạc hậu rất nhiều. Nếu còn không tỉnh ra để thay đổi, chẳng cần người ngoài ra tay, chính họ đã tự kết liễu cả gia tộc của mình rồi.
Thế hệ trẻ tuổi mà Lữ gia bồi dưỡng bao năm qua chỉ biết mơ ước viển vông. Họ chỉ thấy được điểm mạnh của mình, nào có biết khuyết điểm của bản thân là gì. Lúc nào cũng tự cao tự đại, cho mình là nhất, chưa bao giờ biết bắt tay vào tự làm cho ra đầu ra đuôi bất cứ chuyện gì. Thế này thì làm sao mà thành tài được?
Ngoài ra, không có cạnh tranh thì chẳng có áp lực, thiếu đi áp lực thì chẳng thể có động lực. Không có động lực thì sao mà tiến bộ được?
Người họ Lữ lúc nào cũng chỉ ru rú ở đất của dòng tộc. Những thứ tiến bộ bên ngoài không thể truyền vào trong, mà những điều không hay của bản thân thì lại chẳng chịu sửa bỏ, vậy những thứ để lại cho con cháu đời sau còn lại những gì? Thế này có khác gì ếch ngồi đáy giếng?
Bây giờ là xã hội hoàng quyền, sấm chớp mưa bão gì cũng đều là ơn của vua, đừng có lại mang ý nghĩ năm đó thế gia còn cao quý hơn cả hoàng tộc. Lần này có thể Vĩnh Thịnh đế cho bọn họ một đường thoát, nhưng lần sau ai dám bảo đảm họ còn được may mắn như thế này.
Tuy Vương Tự Bảo và Lâm Khê cần đến đủ các kiểu hỗ trợ, nhưng chắc chắn không hề cần đến thứ ngáng chân mình thế này. Lữ Duyên vốn là đại tài, thế nhưng cũng chưa đến mức thiếu ông thì thiên hạ sẽ đại loạn. Cho nên Vương Tự Bảo hy vọng Lữ Duyên tự nhận ra điều này, đừng vọng tưởng chỉ cần dùng đến sức của một mình ông là nắm được tất cả.
Nếu Lữ gia muốn gây dựng lại gia tộc thì không thể chỉ dựa vào mỗi Lữ Duyên, mà phải dựa vào những người trẻ tuổi biết suy nghĩ, có năng lực và thực tài mới được.
Ngay đến Vương Tứ công tử Vương Dụ Tuần của Hòa Thuận Hầu phủ cũng không muốn dựa hơi tổ tiên để tiến lên con đường làm quan, mà muốn dựa vào sức mình để thi đậu khoa cử. Giờ Lữ gia còn có tư cách gì để nói không tranh cơ hội với lũ thứ tử con nhà nghèo? Cho dù cơ hội được đặt ra ngay trước mắt, nhưng chỉ dựa vào mấy câu thơ đẹp đẽ phù phiếm của họ, liệu có thật sự vượt qua được những kẻ bần hàn nhưng chịu khó và chăm chỉ kia không?
Lữ Duyên rời khỏi Ung Đô với trăm ngàn câu hỏi. Sự ra đi của nhà họ Lữ chẳng hề ảnh hưởng chút gì đến Ung Đô. Cũng giống như khi họ đến đây, chỉ là có thêm một vài câu chuyện cho những người thích chuyện phiếm thôi.
Con đường vọng tưởng lập lại gia tộc của Lữ gia đã hoàn toàn bị bịt kín. Nếu muốn làm vậy, họ chỉ có thể nghĩ cách bắt đầu từ nước khác.
Cho nên, ý định muốn bày ra bộ mặt chúa cứu thế mà tuyên cáo với Vương Tự Bảo và Lâm Khê đã thất bại hoàn toàn.
Lữ Duyên cũng phải thầm thừa nhận, ông nhất định phải phò tá cho cặp đôi này một cách toàn tâm toàn ý, như vậy mới có ngày ngóc được đầu dậy.
Vì tạm thời thiếu mất một thầy giáo nên Vương Tự Bảo và Lâm Khê thấy không quen lắm. Nhưng nhờ có sự dạy bảo hết lòng của Vương Tử Nghĩa, lại suốt ngày bận rộn nên hai người mau chóng bỏ qua chuyện này.
Đến ngày sinh nhật của Vương Hử, Vương Tự Bảo chuẩn bị cho cậu bé một món quà đặc biệt, đây là món quà đã sớm nhắc tới - bộ đồ chơi xe ngựa cùng rất nhiều loại thuyền bè.
Sở dĩ như vậy là bởi Vương Tự Bảo biết bé trai ở thời hiện đại thường thích xe ô tô đồ chơi, cho nên cô mới chuẩn bị sẵn món quà sinh nhật này để dành tặng cậu bé từ trước.
Ở đây không có ô tô, Vương Tự Bảo bèn sai người đo đạc kích thước thật của xe ngựa và thuyền bè, sau đó thu nhỏ lại theo kích thước nhất định để làm ra.
Làm ra bộ đồ chơi này cũng không dễ hơn làm đồ thật là bao. Ngược lại còn phải chọn lựa vật liệu kỹ càng và tham khảo tiêu chuẩn của thợ thủ công cho một số chi tiết nhỏ để món đồ được tinh xảo, tỉ mỉ.
Chiếc xe nhỏ này có thể chạy được, còn chiếc thuyền nhỏ cũng có thể lướt dưới nước.
Quả nhiên khi nhận được quà, Vương Hử cực kỳ suиɠ sướиɠ, cầm đi khoe khắp học viện.
Nhờ thế, món đồ chơi mới mẻ này lập tức trở nên nổi tiếng.
Vì vậy nên Hòa Thuận Hầu phủ đã mở thêm gian chuyên bán đồ chơi trông như thật này ở tiệm Nguyên Bảo Ký.
Cuối cùng theo đề nghị của Vương Tự Bảo, Hầu phủ quyết định làm tất cả những vật xuất hiện trong đời sống như phòng ốc, đình đài lầu các, cầu nhỏ, hòn non bộ... thành đồ chơi để bán.
Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Những món đồ chơi này nổi tiếng đến mức ngay cả người lớn cũng tranh nhau mua.