Vương Tự Bảo quay đầu lại liếc nhìn tiểu cô nương nhiệt tình này. Thấy lúc nói những lời này Thành Uyển chẳng hề xấu hổ, liền biết đây cũng là một người không tim không phổi.
Thế là cô tò mò hỏi: "Vậy phụ mẫu tỷ nghĩ thế nào?"
Ở hiện đại, chị em thảo luận những vấn đề này là chuyện rất bình thường, hơn nữa làm như vậy còn có thể thân thiết và tin tưởng nhau hơn. Nhưng ở đây, con gái không thể tùy tiện nói về hôn sự của mình. Nếu không sẽ bị người ta nói là không biết xấu hổ, không cần thể diện.
"Bọn họ nói không vội, muốn giữ ta đến năm mười tám tuổi rồi mới để ta xuất giá." Cô nương này thành thật thật, Vương Tự Bảo rất thích kết giao với những người như vậy.
"Vậy tỷ cứ từ từ xem xét, tốt nhất là có thể tìm được một lang quân như ý, tâm đầu hợp ý với mình mới được." Vương Tự Bảo trêu ghẹo.
Thành Uyển cũng không giận, còn rất nghiêm túc chấp nhận đề nghị này: "Ừm. Ta cũng nghĩ như thế, giống như Nhị ca và Nhị tẩu của muội vậy. Ở Ung Đô có không ít cô nương trẻ tuổi hâm mộ hai người họ đó." Nói xong nàng lại nhớ ra mặc dù Vương Tự Bảo còn nhỏ nhưng lại đã định hôn sự từ sớm. Chẳng qua mặc dù nhìn Lâm Khê hơi lạnh lùng, nhưng lại đối xử với Vương Tự Bảo tương đối tốt. Nàng lại nhìn con chồn nhỏ Vương Tự Bảo vẫn ôm trong lòng, thế là quay ngược lại trêu ghẹo Vương Tự Bảo: "Tiểu nha đầu muội cũng là một người có phúc, nghe nói Lâm Thế tử đối xử với muội rất tốt."
Vương Tự Bảo không cãi, cười ha hả nói: "Bây giờ trông thì có vẻ tạm được." Sau đó cô lại cúi đầu nhìn con chồn nhỏ, khoe khoang bảo: "Con chồn này chính là huynh ấy mang tới tặng ta để giải sầu đó."
Thành Uyển nhìn Vương Tự Bảo như vậy thì không biết phải nói gì, "Hừm, muội cũng giống ta, cũng là một người không biết xấu hổ." Nói xong bản thân nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
Vương Tự Bảo vô cùng nghiêm túc gật đầu đáp: "Hai ta như nhau."
Sau đó hai người nhìn nhau, suýt thì không nhịn được cười.
Sau đó không lâu Thành Uyển bị mẫu thân nàng là Trương thị phái nha hoàn tới gọi đi.
Tới đại sảnh, quả nhiên Thành Uyển bị các vị phu nhân quan sát. Trương thị chọn được con cháu mấy nhà coi như không tệ, lúc không có ai thì nhỏ giọng chỉ điểm sơ qua bên tai nàng.
Mặc dù xuất giá là gả cho nam nhân, nhưng cả ngày nữ tử đều phải đợi ở hậu trạch, nếu nói tới người phải ở cạnh lâu dài, thì e rằng vẫn là mẹ chồng.
Từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu chính là một đề tài vô cùng hấp dẫn. Người làm cha mẹ muốn con gái mình được đối xử tốt thì sẽ thường cân nhắc vấn đề môn đăng hộ đối, và mọi phương diện khác.
Sau khi Thành Uyển đi, Vương Tự Bảo lại bắt đầu chuyên tâm chào hỏi những vị khách khác.
Đến giờ, Tào thị để một vị phu nhân khác trong tộc ở lại chờ những vị khách có khả năng sẽ tới khác. Còn bà thì dẫn Vương Tự Bảo và hai cô con gái của mình vào trong tiếp chuyện khách khứa.
Ở đại sảnh, Nhị thẩm của Lữ Duyên, lão thái quân đến từ Thôi gia đang nói chuyện phiếm cùng mọi người. Tưởng thị thì tiếp khách ở một bên.
Những trường hợp náo nhiệt như thế này Hầu phu nhân Lý thị rất ít khi ra mặt. Trừ phi là nhà mình chiêu đãi khách khứa hoặc là có lão phong quân tuổi tác và thân phận xấp xỉ mình mừng thọ, bà mới xuất hiện.
Mặc dù Nhị thẩm của Lữ Duyên không phải cáo mệnh phu nhân, thế nhưng dù sao cũng xuất thân từ thế gia bậc nhất như nhà họ Thôi, trên phương diện xã giao có thể nói là thành thạo, có lẽ đây cũng là nguyên nhân nhà họ Lữ phái bà và Tào thị tới Ung Đô trước thời hạn.
Mẫu thân ruột của Lữ Duyên và vợ cả của ông mặc dù cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc ở địa phương, nhưng hiển nhiên, ở Ung Đô không được chú ý tới.
Bởi vì cách thời điểm ăn cơm còn có một khoảng thời gian nữa, cứ ngồi ở đây nói chuyện phiếm thì thật sự không thú vị. Vì vậy, những người đã thành thân tụ ba tụ năm chờ ở một chỗ, hoặc là chơi mạt chược, hoặc là tán gẫu vài chuyện gia đình, rồi lại trò chuyện về việc hôn nhân của con gái,…
Các cô gái thì lại có thế giới của riêng mình. Vương Tự Bảo là chủ nhà, nên phải chăm lo cho các vị tiểu thư ăn thật ngon, chơi thật vui.
Bởi vì trời lạnh, có vài người không muốn ra ngoài chịu rét, nên Vương Tự Bảo bèn tìm một gian phòng lớn cho họ, sắp xếp cho các nàng chơi đùa ở trong đó. Lữ Nhân là chủ nhà chân chính, chủ động ở lại phụ trách tiếp đãi các nàng.
Còn những người muốn ra ngoài thì Vương Tự Bảo mời các nàng cùng tới vườn đi dạo, Lữ Hán cũng đi theo.
Vương Tự Bảo là chủ nhà nên đi ở phía trước, các vị tiểu thư đi chung với nhau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Lữ Hán trò chuyện cùng mấy vị tiểu thư tuổi tác xấp xỉ mình, xoay quanh chủ đề quá khứ huy hoàng ngàn năm trước và một vài tập tục đã biến mất của nhà họ Lữ bọn họ.
Quả nhiên đề tài này rất thu hút người khác, số người vây quanh Lữ Hán cũng càng ngày càng nhiều.
Trịnh Tương Quân và Thành Uyển thì đi theo Vương Tự Bảo, chậm rãi tiến về phía trước.
Mùa Đông ở Ung Đô cũng không quá lạnh, thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi. Đình viện Lữ phủ vô cùng đặc biệt, không giống với phong cách thịnh hành hiện nay, mang theo hơi thở của quá khứ.
Vì vậy, mọi người đều hứng thú và vô cùng ngạc nhiên.
Ở đằng trước Ba người Vương Tự Bảo, Trịnh Tương Quân và Thành Uyển vừa nói vừa cười, tán gẫu những chuyện bát quái gần đây ở Ung Đô. Ở đằng sau, lúc tán gẫu cùng những người khác, Lữ Hán còn thỉnh thoảng hỏi thăm tin tức về Vương Tự Bảo và Lâm Khê.
Chuyện khiến Lữ Hán buồn rầu hơn chính là, mặc dù hai người này vẫn chưa được tứ hôn, thế nhưng cũng là do Đương kim Thánh thượng làm mối. Hơn nữa nghe nói bây giờ Lâm Khê đã ở lại Hòa Thuận Hầu phủ.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là càng không có lại càng muốn chiếm, Lữ Hán đã nảy sinh ý nghĩ coi Vương Tự Bảo trở thành kẻ địch của mình.
Vương Tự Bảo không biết nhanh như vậy đã có người nhớ thương vật sở hữu của mình rồi.
Đọc truyện tại truyendkm.com
"Bảo Muội, muội đã nghe nói chưa? Có thể Hoàng thượng sắp tứ hôn cho Dục Quận vương và Cảnh Ngọc Nhi đó." Thành Uyển thấy những người phía sau cách các cô một khoảng, liền thông báo.
"Cái gì? Ai nói vậy?" Vương Tự Bảo không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Trịnh Tương Quân lại đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Vương Tự Bảo nghi ngờ nhìn thoáng qua Trịnh Tương Quân, nhíu mày lại nhưng không nhiều lời.
Thành Uyển lập tức làm động tác "suỵt", "Muội nhỏ giọng một chút, sợ người khác không biết hả."
Trịnh Tương Quân vội vàng gật đầu, tiếp tục dò hỏi: "Tỷ nghe ai nói?"
"Thiệu Y Lan. Nhà cô ấy và nhà tỷ là thông gia với nhau." Thiệu Y Lan chính là một trong những người rất thân với Cảnh Ngọc Nhi.
Trịnh Tương Quân tiếp tục dò hỏi: "Vậy cô ấy nghe ai nói?"
"Bảo là tự Cảnh Ngọc Nhi nói."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh Tương Quân quan tâm quá mức tới chuyện này.
Nghi ngờ trong lòng Vương Tự Bảo từ từ trở nên rõ ràng, thế nhưng cô lại không coi trọng tâm tình của Trịnh Tương Quân.
Phải biết rằng, phụ thân của Trịnh Tương Quân - Trịnh Sở Quang là chiến thần của Đại Ung, nắm trong tay phần lớn binh quyền. Ngoài ra nhà ông ngoại của Trịnh Tương Quân lại là Ngụy Quốc Công phủ. Trừ phi đầu Hoàng biểu cữu bị úng nước mới sẽ đồng ý cho hai người này đến với nhau.
Nếu Hạ Thần Dục thông minh thì cũng sẽ không lựa chọn Trịnh Tương Quân. Hơn nữa, sang năm Trịnh Tương Quân mới chỉ mười một tuổi, còn lâu mới tới tuổi nói chuyện cưới gả.
Thế nhưng nếu nói là Cảnh Ngọc Nhi thì không phải là không có khả năng, ít ra thì thân phận Cảnh Ngọc Nhi cũng không tốt. Mặc dù Cảnh Thân Vương phủ là thiết mạo tử vương*, nhưng trong tay lại không có binh quyền. Nếu hắn chọn Cảnh Ngọc Nhi thì sẽ không khiến Vĩnh Thịnh đế kiêng kỵ.
(*) Thiết mạo tử vương (tiếng Trung: 铁帽子王) là tên gọi những vương tước thế tập thời nhà Thanh. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.
Thế nhưng, dựa vào mối quan hệ nhiều năm giữa hai người, Vương Tự Bảo biết Hạ Thần Dục tuyệt đối sẽ không thật lòng muốn cưới cái loại không có đầu óc như Cảnh Ngọc Nhi làm chính thê.
Vương Tự Bảo luôn cảm thấy Hạ Thần Dục tuy không thể hiện, nhưng thật ra lại cực kỳ thông minh. Vì vậy cô cũng rất muốn biết khởi nguồn của tin xấu này.
Mặc dù Vương Tự Bảo và Lâm Khê có nguồn tin của bọn họ, thế nhưng đa số đều bố trí ở Thiều Quốc. Tương lai rất có thể bọn họ còn phải mượn thế lực của Vĩnh Thịnh đế, vì vậy để không khiến ông nghi ngờ, càng không thể khiến ông ta tức giận.
Thấy tin tức mình thông báo hấp dẫn hai người này, Thành Uyển chủ động nhích tới gần, sau đó thần thần bí bí nói: "Nghe nói vài ngày trước Dục Quận vương xuất cung đến chùa Vạn Phật cầu phúc cho Lưu Thái phi. Trên đường trở về bệnh cũ tái phát, được Trắc phi của Cảnh Thân vương Thế tử là Từ thị và Cảnh Ngọc Nhi cứu. Lại nghe nói trong khi cứu Dục Quận vương, Dục Quận vương và Cảnh Ngọc Nhi đã có tiếp xúc da thịt với nhau. Vì vậy Dục Quận vương thứ nhất là vì đền ơn, thứ hai là muốn chịu trách nhiệm với Cảnh Ngọc Nhi, vì vậy nói phải trở về xin Thánh thượng tứ hôn cho hai người."
Sang năm tới Hạ Thần Dục ròn mười sáu tuổi, là lúc nên xuất phủ kiến nha. Phỏng chừng chính là muốn dùng phương thức này nhắc nhở Vĩnh Thịnh Đế, hắn nên xuất cung rồi.
Cảnh Ngọc Nhi sang năm mới mười bốn tuổi, đoán chừng nếu như hai người này thật sự có thể thành hôn thì ít nhất cũng phải đợi hai, ba năm nữa.
Đến lúc đó nếu có biến cố gì thì đúng là khó nói. Hiện tại dù thấy thế nào, nghĩ thế nào, thì trong chuyện này cũng có mờ ám.
Mặc dù Vương Tự Bảo cảm thấy nghi ngờ khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa. Dù sao cũng là người không có quan hệ mật thiết với mình, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
Vương Tự Bảo nhìn Trịnh Tương Quân đang hồn bay phách lạc, chỉ có thầm than thở, sợ rằng chỉ là vở kịch hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Bên trong hậu viên Lữ phủ có một cái hồ nhân tạo, mặc dù là mùa Đông nhưng vẫn chưa đóng băng.
Trong tiểu thuyết, đây thường là nơi diễn ra các vở kịch nam nữ nên từ xa Vương Tự Bảo đã nhắc nhở mọi người, nếu rơi xuống hồ thì không có ai cứu đâu.
Vì vậy lúc đi tới đoạn đường này, mọi người đều không hề đùa giỡn, tập trung thưởng thức cảnh hồ mùa Đông.
Qua đoạn đường này, họ đã thấy thấp thoáng bóng hoa mai lay động.
Hương thơm đưa họ tới một rừng mai.
"Đẹp quá." Những tiếng thán phục vang lên không ngừng.
Mọi người đi vào rừng mai, hoặc là nhặt cánh hoa bỏ vào trong hà bao, hoặc là ngẩng đầu xem cây mai nào đẹp hơn, còn có một vài người chủ động hỏi Vương Tự Bảo có thể bẻ vài cành mai về cắm hay không.