Từ cổ cầm tới đàn tranh, từ sáo tới tiêu, rồi lại tới những nhạc cụ khác, Vương Tử Nghĩa và Lữ Duyên đều thi.
Cuối cùng cái gọi là thi đấu lại biến thành buổi diễn tấu âm nhạc của hai người.
Sau khi tan học, Vương Tự Bảo và Lâm Khê đi tới thư phòng ngoài của Vương lão Hầu gia.
Sau khi hành lễ với Vương lão Hầu gia xong, Vương Tự Bảo ngẩng đầu, mỉm cười thật ngọt ngào, hỏi: "Tổ phụ, hôm nay phủ chúng ta có khách à?"
Vương lão Hầu gia vừa vuốt chòm râu hoa râm vừa gật đầu nói: "Ừm! Phụ thân con coi như đã gặp được tri âm rồi."
Mấy năm nay, con trai cả vì cái gia đình này mà để tài hoa mai một. Chỉ khi bắt đầu dạy tiểu tôn nữ, con trai mới tìm lại được cảm giác hăng hái năm xưa.
Cũng sau khi nhận đồ đệ Lâm Khê, dường như Vương Tử Nghĩa mới tìm lại được vị trí thật sự của mình.
Địa vị Hòa Thuận Hầu Thế tử đã mang lại thể diện cho Vương Tử Nghĩa. Nhưng đồng thời, cũng khiến ông đánh mất đi lý niệm và hoài bão mà đời người nên có.
"Bảo Muội, con có thể đoán ra vị khách hôm nay là ai không?" Vương lão Hầu gia nhanh trí thử thăm dò suy nghĩ của Vương Tự Bảo.
"Hứ! Còn phải đoán sao?" Vương Tự Bảo trề môi.
"Ồ? Để tổ phụ xem Bảo Muội nhà ta lợi hại cỡ nào nào?" Vương lão Hầu gia tươi cười nhìn tiểu tôn nữ.
"Còn có thể là ai nữa? Trại Bán Tiên chứ gì. Có thể người đó là Bán tiên cư sĩ gì đó, hoặc là thành viên của thế gia ẩn danh nào đó." Tất nhiên Vương Tự Bảo không phải là kẻ ngốc.
Đột nhiên xuất hiện một thần côn, đuổi theo và hét lên muốn nhận quận chúa tương đối nổi danh là mình đây làm đệ tử, hơn nữa người này còn có giao tình tốt với cao tăng chùa Vạn Phật - đại sư Hồng Dịch, há có thể là bậc vai vế tầm thường cơ chứ?
Hơn nữa, người này còn có thể thần không hay quỷ không biết mà lại gần mình, võ công của ông ta sao chỉ có thể như vậy?
Một người như thế, muốn để người khác không chú ý cũng không thể.
Vì vậy, tối qua sau khi ăn cơm, không chỉ có Vương Tử Nghĩa tìm hiểu thân phận của Trại Bán Tiên, mà còn có Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Ba người họ đều là người thông minh tuyệt đỉnh, vậy nên cũng không cần điều tra sách vở gì cả, chỉ cần nghiêm túc sơ lược lại những ghi chép mà mình đã nhìn thấy, rất nhanh đã tìm ra được thân phận thật sự của Lữ Duyên.
Vương lão Hầu gia mỉm cười xoa đầu bảo bối của mình, vô cùng vui vẻ yên tâm.
Ông vốn định nhân lúc thết đãi khách quý để làm quen với vị khách thuộc gia tộc ẩn thế này.
Không ngờ rằng, Vương Tử Nghĩa và Lữ Duyên lại bỏ lỡ thời gian ăn tối, vẫn còn đang hợp tấu say sưa ở nơi đó.
Hai người đàn ông trung niên hào hoa thất bại trong cuộc sống ngồi lại với nhau, rất nhanh đã tìm được rất nhiều, rất nhiều sở thích chung.
Lúc đầu họ còn muốn tranh đua cao thấp, nhưng cuối cùng lại cùng nhau chơi đàn vu vẻ.
Vốn dĩ họ chỉ định thi trong một vài ngày, ai ngờ thời gian lại kéo dài nửa tháng.
Cuối cùng cho ra kết luận, ở hạng mục thi đấu mà hai người đều biết, Vương Tử Nghĩa đạt kết quả cao hơn một chút.
Nhưng nếu như so sánh trong hạng mục thiên văn, bát quái, xem bói thì rõ ràng Lữ Duyên thuộc về hàng thiên tài rồi. Hơn nữa, trong việc bày binh bố trận Lữ Duyên đã đánh bại Vương Tử Nghĩa trong chốc lát.
Cộng thêm Lữ Duyên có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ bên ngoài nhiều năm, nên trên phương diện từng trải mạnh hơn kiểu lý luận suông như Vương Tử Nghĩa nhiều.
Vì vậy, Vương Tử Nghĩa lập tức quyết định, người này có thể làm sư phụ của con gái mình.
Đương nhiên, Lữ Duyên cũng nêu ra một điều kiện khác có sức thu hút với Vương Tử Nghĩa. Đó chính là tương lai gia tộc Lữ thị bọn họ sẽ dùng sức lực của toàn tộc để ủng hộ Vương Tự Bảo và Lâm Khê.
Hơn nữa một khi cần phải lựa chọn một trong hai vị này, bọn họ vĩnh viễn sẽ đứng về phía Vương Tự Bảo.
Nói cách khác, tương lai nếu Vương Tự Bảo và Lâm Khê bất hòa, gia tộc Lữ thị sẽ đứng về phía Vương Tự Bảo.
Tuy rằng nói miệng không đối chứng nhưng đối với những thế gia như họ mà nói, chữ tín đã điều được coi trọng nhất.
Bởi vậy, Vương Tử Nghĩa không hề do dự mà lựa chọn tin tưởng Lữ Duyên.
Lúc Vương Tử Nghĩa và Vương Tự Bảo thương lượng để cô bái Lữ Duyên làm sư phụ, Vương Tự Bảo lại không kiên quyết phản đối như lúc đầu.
Dù sao kẻ này cũng ăn ở tại Hầu phủ hơn nửa tháng, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn khoe khoang tài hoa trước mặt đôi vợ chồng tiểu đồ đệ tương lai này.
Vương Tự Bảo hiểu rõ người này thật sự rất tài hoa, có thể làm sư phụ mình.
Nhưng bắt buộc phải có một tiền đề để Vương Tự Bảo đồng ý nhận Lữ Duyên làm sư phụ mình.
Tiền đề này đối với người khác thì khá khó tưởng tượng, nhưng là một đại diện điển hình cho người yêu cái đẹp, Vương Tự Bảo yêu cầu sư phụ của mình phải là người có nhan sắc cao mới được
Cuối cùng Lữ Duyên đành phải cạo sạch chòm râu lồm xồm đã để nhiều năm nay, lại được Hòa Thuận Hầu phủ chuẩn bị cho một bộ trang phục và đạo cụ tạm thời để thay vào. Lúc ấy, ông mới nhận được sự đồng ý của Vương Tự Bảo.
Truyen DKM.com
Quả nhiên người này cũng giống như Vương Tử Nghĩa, là một đại thúc đẹp trai phong độ ngời ngời.
Thời cổ đại, bái sư không phải là một chuyện tùy ý. Nhất là gia tộc Lữ thị muốn mượn lần này để thông báo với người đời, chính là gia tộc họ sẽ xuất thế.
Cùng lúc khi Lữ Duyên nhận được tin người cần được phò tá đã xuất hiện, gia tộc Lữ thị cũng đã phái một bộ phận tinh anh trong tộc tới để giúp ông.
Tuy gia tộc Lữ thị vẫn luôn ở trạng thái lánh đời nhưng những hiệu buôn, cửa tiệm, đất đai, nhà cửa,… bên ngoài của họ vẫn kinh doanh đâu ra đấy.
Hòa Thuận Hầu phủ dành một sân nhỏ cho Lữ Duyên ở ngoại viện để ông giảng bài và nghỉ ngơi.
Lữ gia cũng tặng một viện nhỏ ở Ung Đô, nơi gần với Hòa Thuận Hầu phủ nhất cho Lữ Duyên.
Vì lễ bái sư lần này, Hòa Thuận Hầu phủ và Lữ gia đều chuẩn bị đầy đủ.
Đến ngày đó, Hòa Thuận Hầu phủ mời một số người có quan hệ tốt với nhà mình tới để khích lệ. Lữ gia cũng mời mấy thế gia khác tới để giữ thể diện. Trong đó có Tạ gia, Thôi gia và Tào gia.
Ngoài ra, Tưởng Thái hậu, Tần Hoàng hậu còn có mấy vị phi tần, các hoàng tử, công chúa sau khi nghe được tin cũng đều gửi quà mừng tới.
Thái tử, Thái tử phi và Tô Yên Hà cũng đích thân tới nơi để chúc mừng. Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử phi cũng tới. Ngay cả Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn ngày trước vốn đối đầu với Vương Tự Bảo, còn có Hạ Thần Dục – người không có cảm giác tồn tại nhất cũng phái thị vệ trong cung mang quà mừng tới.
Trong số những quà mừng này, nhiều nhất chính là các loại văn phòng tứ bảo. Trong đó còn có một số thứ là của Bảo Mặc Hiên. Việc này cũng coi như là chiếu cố tới việc làm ăn của hai phụ thân con Vương Tử Nghĩa.
Điều khiến mọi người ngưỡng mộ nhất đó chính là ngày hôm nay Vĩnh Thịnh đế hạ thánh chỉ phong Lữ Duyên làm một chức quan nhàn hạ lục phẩm.
Vĩnh Thịnh đế nghĩ, sư phụ của cháu ngoại ngoan nhà mình sao có thể là một lão bách tính bình thường được chứ? Huống hồ, Lữ thị lại là thế gia ẩn sĩ lớn nhất, bọn họ muốn nhập thế, Vĩnh Thịnh đế cũng vui vẻ dành đãi ngộ nhất định cho họ giống như với Tạ gia.
Nhưng mà, nếu những thế gia này muốn vượt lên trên cả hoàng tộc giống như mấy triều đại trước, cả ngày diễu võ dương oai thì tuyệt đối không thể nào. Những thế gia như họ, tự nghĩ rằng bản thân vẫn rất lớn mạnh, trên thực tế, sớm đã suy tàn rồi nhưng lại còn không tự biết.
Đương nhiên, lúc phong quan cho Lữ Duyên, Vĩnh Thịnh đế còn ban thưởng một số vàng bạc châu báu cho Vương Tự Bảo để chúc mừng.
Từ sự chiếu cố của Hoàng đế có thể nhìn ra được toàn tâm ý của ngài.
Sau ngày bái sư, Vương Tự Bảo và Lâm Khê kết thúc việc học ở Học viện Hoàng gia, dù họ vẫn chưa tốt nghiệp.
Đối với một học sinh đa tài như Vương Tự Bảo mà nói, chuyện này là một sự tiếc nuối của cô.
Hơn nữa hôm bái sư, Lữ Duyên đã chính thức nhậm chức, bắt đầu dạy Vương Tự Bảo, tiện thể dạy luôn người dự thính là Lâm Khê.
Chắc chắn vị lão sư này phải rất yêu công việc của mình nên mới vội vàng như vậy.
Bình thường Vương Tử Nghĩa giảng dạy rất tùy ý. Ông không hề dùng sách, nghĩ tới đâu thì sẽ giảng tới đó. Còn Lữ Duyên, thoạt nhìn thì tùy tiện nhưng thực tế mỗi một chi tiết nhỏ đều toát ra khí thế của người thuộc thế gia đại tộc.
Ví như trang phục, sau khi ông gỡ lớp vỏ bọc của một đạo sĩ giả thì trang phục mặc trên người vừa thoải mái vừa hoa lệ.
Ví như chơi đàn cầm, ông chỉ đàn trong không gian yên tĩnh, có hương thơm.
Lại ví như uống trà, ông chỉ muốn uống trà do tự tay mình pha.
Ôi cha mẹ ơi! Lúc trước làm thần côn, cô đâu thấy người này chú trọng những thứ này như thế đâu cơ chứ.
Muốn làm đến thế nào nữa đây?
Tuy nhiên, Lữ Duyên lại tương đối nghiêm túc trong chuyện dạy học. Nếu như có người phạm lỗi, ông sẽ ra tay xử lý.
Đương nhiên, đối tượng bị xử lý chắc chắn không phải là Vương Tự Bảo, càng không phải Lâm Khê.
Lữ Duyên thầm sợ hai người chưa thành thân này ném đá giấu tay, làm ra những chuyện thiếu đạo đức.
Hơn nữa, tương lai hai người này sẽ trở thành người quyết định đến vận mệnh của gia tộc họ, nếu lúc ấy họ trả đũa thì sao? Rất có khả năng đấy!
Thật ra, Vương Tự Bảo sẽ không để ý những chuyện như thế lắm. Nhưng Lâm Khê tuyệt đối không phải là loại người trả đũa như vậy.
Nếu là cậu, cậu sẽ tìm đúng thời cơ, bí mật ra tay giải quyết vấn đề, vừa nhanh chóng vừa hiệu quả.
Vậy những người bị đánh đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ kia là ai?
Đương nhiên là những đồ tôn như Vương Hử, Tiêu Ngọc Lâm rồi.
Bởi vì bị phạt như vậy nên mấy bạn nhỏ Vương Hử, Tiêu Ngọc Lâm đã có bóng ma tâm lý thời thơ ấu.
Lữ Duyên không giảng nhiều về văn sử, phần lớn những kiến thức này họ sẽ được học ở chỗ Vương Tự Nghĩa. Ông không phù hợp với phương thức dạy phóng khoáng đó.
Ngoài ra, trên phương diện này Lữ Duyên cũng tự biết không thể theo kịp bộ óc siêu việt của Vương Tự Nghĩa được.
Chỉ riêng điều này đã khiến Lữ Duyên đau lòng rồi, nhưng sự thật còn tàn khốc hơn thế.