Nếu bán tiên đã không khỏe thì đúng là không thể giải quẻ nữa. Vậy là những người phía sau không hề phàn nàn bực bội, thậm chí còn có mấy người kéo lên phía trước, hỏi thăm ân cần: "Bán tiên phải nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Trại Bán Tiên vội vàng đáp lại với vẻ cảm kích: "Đa tạ! Đa tạ!"
Thấy Trại Bán Tiên như vậy, Vương Tự Bảo phải ngượng ngùng thay ông ta, bất giác quay đầu sang một bên.
Lại nói, lão hòa thượng Hồng Dịch đương nhiên hiểu ý Trại Bán Tiên khi ông ta hắng giọng, cũng nhớ mục đích mình đến đây là để trợ giúp, chứ không phải ngáng chân người ta.
Vậy là ông lại nói với Tưởng thị: "Phu nhân thứ cho lão nạp nói thêm mấy câu. Người ở bên cạnh Bảo Quận chúa không nhiều, phải thêm mấy người nữa để nâng đỡ mới được. Có người muốn nhận Bảo Quận chúa làm đồ đệ, hơn nữa sẽ dốc sức để giúp đỡ, mong phu nhân khi về hãy cùng bàn bạc với Vương Thế tử."
Lão hòa thượng đây quả thực là người rất giữ phẩm hạnh, bảo rằng không nói lời gian dối thì nhất quyết không làm vậy, dứt khoát nói thẳng sự thật luôn.
"Khụ khụ khụ." Trại Bán Tiên nghe xong thì đỏ bừng mặt, đành phải giả vờ ho để che giấu.
Cái lão hòa thượng này, sao lại nói thẳng toẹt ra như vậy?
Nếu đã bị người ta xổ toẹt như vậy thì Trại Bán Tiên cũng chẳng thèm giấu giếm gì nữa.
Ông ta lập tức đứng dậy, thi lễ với Tưởng thị: "Tại hạ Lữ Duyên, hiệu là Bán Tiên Cư Sĩ, nay muốn nhận Bảo Quận chúa làm đồ đệ, kính mong phu nhân khi về sẽ nói tốt cho tại hạ trước mặt Vương Thế tử và Bảo Quận chúa."
Tưởng thị nghe vậy thì ngạc nhiên. Thế này là thế nào? Bà quay lại nhìn về phía Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo nhún vai và xòe hai tay ra, động tác này không được nữ tính cho lắm.
Tưởng thị bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Lữ Duyên: "Chuyện này phải để ta về bàn bạc với Thế tử và con gái, rồi mới trả lời ông được."
Lữ Duyên vội vàng phất tay: "Không vội đâu, cứ bình tĩnh."
Tưởng thị ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mặt trời rồi lại nói: "Vậy hôm nay cứ thế này đã. Đã đến giữa giờ Ngọ rồi, có lẽ mấy đứa trẻ đều đã đói. Ta dẫn chúng về nhà khách ăn cơm đã, nếu có chuyện gì thì để hôm khác nói nhé?"
Lữ Duyên gật đầu: "Được, để hôm khác nói tiếp. Mời phu nhân." Dứt lời, ông khom người làm tư thế mời.
Tưởng thị cũng gật đầu đáp: "Vậy đại sư, Lữ tiên sinh, chúng ta từ biệt tại đây."
Nói xong, Tưởng thị bước đến chỗ Vương Tự Bảo.
"Mẫu thân!" Vương Tự Bảo tiến lên phía trước, kéo tay Tưởng thị: "Con đói rồi, chúng ta đến nhà khách dùng cơm thôi."
Tưởng thị trìu mến xoa đầu Vương Tự Bảo, dịu dàng nói: "Đói lắm rồi nhỉ? Vậy chúng ta đi ăn thôi." Nói rồi bà quay sang gọi Lâm Khê và Vương Hử cùng đi đến chỗ nhà khách.
Lâm Khê lại đẩy Vương Hử sang chỗ Tưởng thị, sau đó quay lại bên cạnh Vương Tự Bảo.
Cậu siết chặt tay Vương Tự Bảo, cùng cô đi về phía nhà khách, cứ như thể sợ cô bé sẽ bỏ đi mất vậy.
Vương Tự Bảo liếc xéo Lâm Khê, tiếc là lực sát thương quá thấp, bị Lâm Khê bơ luôn.
"Lão hòa thượng kia, Vương phu nhân đã trả tiền xem quẻ cho ngài chưa?" Lữ Duyên thấy nhóm Vương Tự Bảo đã đi xa, bèn vừa hỏi vừa thu dọn chỗ bạc kiếm được hôm nay.
"Lão nạp đâu phải hạng người ham mấy nén bạc." Đại sư Hồng Dịch nói mấy lời cực kỳ tôn nghiêm, đáng tiếc trong lòng lại đau đớn không thôi.
Vương phu nhân, sao phu nhân lại không trả tiền giải quẻ với xem bát tự của Bảo Quận chúa chứ?
Khi quay lại nhà khách, mọi người rửa mặt chải đầu thêm lần nữa, sau đó thay sang một bộ đồ đơn giản. Họ dùng một bữa chay cực kỳ phong phú trong gian nhà ăn của nhà khách.
Mọi người đều ăn rất nhiệt tình, nhất là Vương Hử.
Đây là lần đầu tiên Vương Hử dùng cơm ở đây, không ngờ đồ chay lại ngon đến mức này. Vậy là cậu bé ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm nhỏ.
Dùng xong bữa trưa, mọi người về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Lâm Khê rất tự nhiên mà dắt tay Vương Tự Bảo đến phòng của cô.
Vì biết hai vị chủ tử không thích bị người khác làm phiền khi nghỉ ngơi nên Lương Thần phụ trách canh giữ bên ngoài, còn Mỹ Cảnh thì sang phòng bên để trông đồ và cảnh giới.
Các nha hoàn còn lại đều bị đuổi vào cùng một phòng, chen nhau nằm để nghỉ ngơi.
Vương Tự Bảo đang dần chìm vào giấc ngủ thì nghe Lâm Khê hỏi:
"Muội còn nhớ ván cược buổi sáng không?"
"Ván cược? Cược gì cơ? Ta đã đồng ý khi nào xuống núi sẽ dẫn Hử ca nhi đi chơi rồi mà?" Vương Tự Bảo ngẩng lên nhìn Lâm Khê với vẻ nghi hoặc. Chẳng phải do lộ trình leo núi của họ khác nhau nên ván cược đã hủy rồi sao?
"Cái ta nói là ván cược giữa hai ta cơ. Chúng ta đều trèo lên từ sau núi mà." Lâm Khê thấy hiếm khi Vương Tự Bảo ngơ ngác như vậy, quyết định nhắc cho cô nhớ.
"Lúc đó ta có chuyện nên phải dừng lại còn gì? Cái đó cũng không tính." Vương Tự Bảo chu miệng, lấp liếm.
Lâm Khê buồn cười nhìn Vương Tự Bảo, nhéo cái mũi nhỏ của cô: "Hồi sáng muội còn khen Vương Hử biết nhận thua cơ mà? Sao đến lượt mình thì lại ăn gian thế?"
Vương Tự Bảo bĩu môi, bất mãn nói: "Ai ăn gian chứ? Là ta gặp chuyện nên mới bị cản đường còn gì, nếu không thì chưa biết kết quả sẽ ra sao đâu." Vương Tự Bảo nhìn ra vẻ không đồng tình trong ánh mắt Lâm Khê, vậy là nhụt chí, nói: "Rồi rồi, coi như huynh thắng được chưa. Vậy huynh muốn ta làm gì cho huynh nào?"
Nếu là lúc khác, Lâm Khê nhất định sẽ nhường nhịn Vương Tự Bảo. Nhưng ván cược hôm nay quá có sức hấp dẫn với cậu, nên cậu quyết định chấp nhận lần nhận thua này của cô.
Lâm Khê nhìn đôi môi căng mọng của Vương Tự Bảo, cúi đầu ghé sát tai cô, thì thầm: "Để ta hôn muội."
Mặt Vương Tự Bảo đỏ lựng.
Thế này có phải hơi nhanh rồi không, bây giờ cô mới có tám tuổi thôi mà.
Vương Tự Bảo biết mình và Lâm Khê sẽ có tiến triển rất nhanh, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Cô không phản cảm với cử chỉ thân mật kiểu này, ngược lại, còn thấy rất ngọt ngào.
Nhưng nếu bảo cô gật đầu đồng ý thì có hơi khó.
Lâm Khê lại ghé sát tai Vương Tự Bảo: "Chỉ một tẹo thôi, được không? Hay là bọn mình đổi cái khác?"
"Đổi gì cơ?" Vương Tự Bảo nghe vậy thì lập tức quay người lại.
"Ưʍ." Cô còn chưa nói xong, môi Lâm Khê đã chạm môi cô rồi mau chóng tách ra.
"Huynh..." Vương Tự Bảo hơi giận.
Nụ hôn đầu của cả hai kiếp người thế là đã mất rồi, sao lại vội vàng thế này?
Cô hơi bực bội: Mình còn chưa cảm nhận hết mà!
Lâm Khê còn chưa tỉnh lại sau cái chạm môi nhẹ ấy. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của Vương Tự Bảo, cậu lại không kìm được bất giác cong khóe môi.
Vương Tự Bảo khẽ liếc trộm Lâm Khê, Lâm Khê cũng quay sang trộm nhìn Vương Tự Bảo. truyendkm.com
Hai người nhìn nhau, mặt đỏ bừng như thể hai đứa trẻ vừa làm chuyện xấu vậy, sau đó lập tức dời ánh mắt đi.
"Hừ! Lâm Khê xấu lắm!" Vương Tự Bảo hoàn hồn, vừa nói vừa khẽ đánh Lâm Khê.
"Thôi nào, Bảo Muội, cẩn thận đau tay đấy. Mình ngủ thôi." Lâm Khê nói, cưng chiều mà kéo Vương Tự Bảo vào lòng, ôm cô ngủ.
"Được." Vương Tự Bảo dựa vào lòng cậu, ý cười vẫn vương nơi khóe miệng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Bé ngốc!"
Nghỉ trưa xong, mọi người tỉnh giấc với tinh thần sảng khoái.
Vương Tự Bảo nhìn Lâm Khê đang nằm cạnh mình, người đã tỉnh từ lâu nhưng cứ giả vờ ngủ. Nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, mặt cô lại đỏ ửng.
Lâm Khê hé mắt nhìn trộm Vương Tự Bảo, sau đó mới vui vẻ xoay người ngồi dậy, lại hôn lên mặt cô cái nữa.
Cậu cưng chiều nói: "Dần dần rồi sẽ quen thôi, nếu không thì mình luyện thêm mấy lần nữa nhé?"
"Hừ! Ai thèm luyện tập với huynh? Đồ xấu xa!" Vương Tự Bảo ngây thơ nói.
"Nếu muội không luyện với ta thì định để ta luyện với ai?" Lâm Khê nhìn cô với ánh mắt hứng thú.
"Không được!" Vương Tự Bảo trừng mắt với Lâm Khê.
"Không được cái gì?" Lâm Khê đã biết còn cố hỏi.
"Không được luyện với người khác." Lúc này Vương Tự Bảo chẳng còn chút xấu hổ nào nữa, trừng mắt, hùng hổ nói.
Lâm Khê biết nếu còn đùa giỡn nữa, Vương Tự Bảo sẽ nổi giận với mình, vậy là bèn đưa tay ra, ôm cô vào lòng.
Cậu dịu dàng nói: "Đúng là bình giấm nhỏ, vậy muội phải đồng ý sau này luyện tập với ta nhé."
Vương Tự Bảo giận dỗi: "Vậy từ sau huynh không được nói những lời này để chọc giận ta nữa."