"Nam nhân có trách nhiệm ở ngoài kiếm tiền, nuôi gia đình. Nuôi gia đình chính là nuôi những nữ nhân các ngươi và tiểu hài tử. Ngươi còn nói nam nhân chúng ta khó nuôi? Thật ra rốt cuộc đều là nam nhân chúng ta nuôi các ngươi." Trại Bán Tiên nói năng đầy lí lẽ.
Đừng ép tỷ tỷ đây hát bài "Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân"!
Vương Tự Bảo tức giận: "Nữ nhân thì đã làm sao? Trong những gia đình nghèo khổ, nữ nhân cần phải cùng nam nhân làm lụng vất vả để nuôi gia đình. Đối với một số gia đình giàu có thì lại có biết bao nhiêu nam nhân không nên trò trống gì, cả ngày chỉ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bản thân thì không có tiền, tiền tiêu xài mỗi ngày trên thực tế chính là của hồi môn của thê tử mình. Hơn nữa, tiểu hài tử thì sao chứ? Có câu nói rằng ‘Đừng khinh thiếu niên nghèo’*. Đúng vậy, lúc tiểu hài tử còn nhỏ thì cần phải được người lớn nuôi dưỡng. Người lớn nuôi hài tử từ lúc còn là trẻ sơ sinh đến khi trưởng thành chỉ cần tốn mười mấy năm. Nhưng nếu đảo ngược lại thì sao? Đợi đến khi tiểu hài tử trưởng thành thì cần hiếu thuận với trưởng bối mấy chục năm."
(*) Câu gốc là: "Thà khinh ông già râu tóc bạc phơ cũng đừng khinh thiếu niên nghèo" (宁欺白须公,莫欺少年穷).
Trại Bán Tiên cẩn thận suy ngẫm những điều Vương Tự Bảo nói, gật đầu nói: "Đừng nói, đúng là có chút đạo lý. Nha đầu này, Bán Tiên ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có muốn không?"
Trại Bán Tiên vốn dĩ muốn tìm Vương Tự Bảo. Đợi sau khi nhìn thấy Vương Tự Bảo ở sau núi thì ông ta muốn chọc ghẹo cô bé. Không ngờ rằng, lần đầu tiên gặp gỡ của hai người lại là lúc nghe lén. Đây cũng xem như là một lần gặp gỡ khác thường.
Hiện giờ ông ta nghe ra được trong lời Vương Tự Bảo nói có một số đạo lý.
Ông ta nhất định phải nhận đồ đệ thông minh này.
"Ai muốn làm đồ đệ của ngươi chứ. Ta không muốn làm nữ thần côn gì đó đâu." Vương Tự Bảo nói xong thì không quan tâm đến tên lừa bịp này nữa, dẫn theo Lương Thần và Mỹ Cảnh đang đợi cô cùng đi lên núi.
"Ai da, nha đầu, ngươi cứ đợi làm đồ đệ của ta đi." Trại Bán Tiên hét lên ở đằng sau Vương Tự Bảo, tâm trạng ông ta rất tốt, chỉnh lại đạo bào lôi thôi của mình rồi ung dung đi lên núi.
"Bảo Muội, muội vừa mới đi đâu vậy?" Lâm Khê đã đợi được Vương Tự Bảo ở con đường lên núi.
Vương Tự Bảo giải thích: "Không có gì. Hồi nãy muội đã nhìn thấy hai người quen. Còn gặp một thần côn nên nán lại."
"Lần sau Bảo Muội có chuyện gì nhất định phải nói trước với ta. Đừng khiến ta lo lắng, biết không?" Lâm Khê bước tới ôm chặt Vương Tự Bảo. Mặc dù biết võ nghệ của Vương Tự Bảo rất tốt, còn có Lương Thần và Mỹ Cảnh đi theo, nhưng hồi nãy không thấy Vương Tự Bảo, cậu vẫn thấy lo lắng.
Ở trong lòng Lâm Khê, Vương Tự Bảo không thể không nghĩ đến Triển Tử Quân và Tứ Công chúa Hạ Nghi Như mà nãy cô đã thấy. Cho nên, cô buồn bã nói: "Lâm Khê, sau này nhất định huynh không được làm chuyện gì có lỗi với ta. Nếu không, ta sẽ tái giá."
"Nói bậy! Làm sao ta có thể cho muội cơ hội đó." Hễ nghĩ đến Vương Tự Bảo sẽ có thể rời xa mình, lại còn tái giá thì Lâm Khê vô cùng đau xót.
Cậu bé thầm nghĩ: Chỉ nghĩ vậy thôi mà trong lòng cậu đã rất khó chịu, nếu điều này là thật thì cậu sợ mình sẽ sống không bằng chết.
Lâm Khê lại ôm Vương Tự Bảo chặt hơn nữa, giống như muốn khiến cô trở thành một phần cơ thể mình. Như vậy thì cậu đi đến đâu đều có thể đưa cô theo đến đó. Cũng chỉ có như vậy thì tiểu nha đầu này mới vĩnh viễn không rời xa mình.
"Ta chỉ nói suông mà thôi, huynh muốn ép ta đến chết hả." Vương Tự Bảo bị Lâm Khê ôm chặt thì hơi khó chịu, vỗ ngực Lâm Khê nói đùa.
"Lần sau không cho phép muội nói những lời khiến người khác tức giận như vậy, ta không thích nghe." Lâm Khê hơi nới lỏng tay nhưng giọng điệu vẫn nặng nề.
"Vậy huynh phải nhớ kỹ cả đời không được phản bội ta. Nhất là huynh tuyệt đối không được có những chuyện mập mờ, dây dưa không rõ ràng với nữ nhân khác." Vương Tự Bảo bắt đầu khóa học giáo dục "trung khuyển"* phu quân.
(*) Trung thành với đối phương, rất nuông chiều người yêu.
"Sẽ không đâu." Nếu có nữ nhân không biết xấu hổ bám lấy cậu thì cậu sẽ cho họ xuống địa ngục, mập mờ với lũ quỷ nhỏ dưới đó.
Lâm Khê đã mười một tuổi và đang dần trở thành một mỹ thiếu niên anh tuấn.
Trong Học viện Hoàng gia có không ít thiếu nữ đã hiểu thế nào là cảm giác thích một người. Trong đó có rất nhiều người âm thầm thích cậu.
Vương Tự Bảo thấy người khác nhìn Lâm Khê với vẻ ngượng ngùng thì không hề thoải mái. Cô bé luôn cảm thấy vật sở hữu của mình bị người khác nhớ đến.
May mà Lâm Khê luôn rất lạnh lùng với người khác, điều này đã dập tắt những tâm tư không nên có của rất nhiều người.
Lần trước có một nữ sinh là con gái của nhà một vị quan nhỏ ở Ung Đô, thấy Vương Tự Bảo không đi bên cạnh Lâm Khê thì cố tình chạy nhanh đến ngã vào lòng Lâm Khê. Trước khi bị người đó đâm vào thì Lâm Khê đã quả quyết nhấc chân đá bay nữ sinh đó.
Nữ sinh đó đã nôn ra máu ngay tại chỗ. Nghĩ cũng đủ biết cú đá đó có bao nhiêu sức mạnh.
Về sau, nghe nói người đó đã chết bất đắc kỳ tử do một căn bệnh lạ.
Bởi vì Lâm Khê rất tàn nhẫn với nữ sinh đó cho nên sau này không có ai dám nảy sinh ý định không đứng đắn với Lâm Khê. E rằng họ chỉ có thể âm thầm nhớ nhung trong lòng.
Vương Tự Bảo và Lâm Khê quấn quýt một hồi thì nắm tay đi đến trước cổng chùa.
Lúc sắp đến cổng chùa thì họ gặp một người. Ông ta cầm một lá cờ vô cùng bắt mắt.
Người đó nhìn thấy Vương Tự Bảo thì mỉm cười nói: "Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Chúng ta không hề quen biết nhau, sau này ngươi cứ làm ra vẻ hai ta không quen được không?" Làm sao lại gặp người này nữa? Vương Tự Bảo không vui, giọng điệu cũng không mấy thân thiện.
"Làm sao được chứ. Là một bán tiên, điều cấm kỵ nhất là nói dối. Như vậy sẽ bị trời phạt. Chúng ta không phải mới quen biết sao? Đúng không?"
Vương Tự Bảo bĩu môi nói: "Như vậy mà cũng xem là quen biết? Vậy nếu ai cũng tùy tiện bắt chuyện với ta, sau đó nói quen biết ta, thì người ta biết đã nhiều đến nỗi đếm không xuể rồi. Đây là kiểu lý luận gì vậy?"
"Ta đâu phải là một người tùy tiện nào đó. Ta đã từng nói phải nhận ngươi làm đồ đệ." Trại Bán Tiên nghiêm túc nói.
Ngươi không phải là một người tùy tiện nhưng người có thể tùy tiện chỉ có ngươi. Vương Tự Bảo vô thức nghĩ đến câu thoại kinh điển này.
Nhưng Vương Tự Bảo cũng chỉ có thể thầm nói trong lòng mà thôi.
Do đó, cô bé dứt khoát nói: "Ta không có hứng thú học đoán mệnh gì đó với ngươi. Ta còn có việc, không làm phiền Bán Tiên đoán mệnh kiếm tiền nuôi gia đình nữa." Nói xong thì cô kéo tay Lâm Khê đi qua Trại Bán Tiên đến trước cổng chùa.
Nếu cô đến muộn thì mẫu thân sẽ lo lắng.
Lần này Trại Bán Tiên không nói thêm gì nhiều, cũng không đuổi theo quấy rầy Vương Tự Bảo.
Ông ta đứng sau nhìn Lâm Khê.
Không sai, mặc dù không rõ ràng nhưng chắc chắn có tử khí* tụ lại bên người cậu.
(*) Khói mây màu tím, người thời cổ đại cho rằng đây là điềm tốt lành, kèm theo dấu hiệu xuất hiện đế vương, thánh nhân,...
Đến khi Vương Tự Bảo và Lâm Khê đã đi xa thì Trại Bán Tiên nghênh ngang đến thiền phòng hẻo lánh ở phía sau ngôi miếu.
Khi Vương Tự Bảo và Lâm Khê đến trước cổng chùa Vạn Phật, hai người thấy Tưởng thị đang ngó nhìn xung quanh cùng với Xuân Noãn và Hoa Khai.
"Mẫu thân." Vương Tự Bảo hét lớn, kéo Lâm Khê chạy nhanh qua.
"Tiểu nha đầu này, sao con lại đi từ đằng sau đến?" Nhìn thấy Vương Tự Bảo bình an, cuối cùng Tưởng thị cũng yên tâm.
"Chúng con đi tới từ phía sau núi. Hử ca nhi thì sao ạ?" Vương Tự Bảo vừa nói vừa nhìn chung quanh.
"Hử ca nhi không ở cùng các con sao?" Tưởng thị biết Vương Tự Bảo và Lâm Khê dẫn theo Vương Hử cùng so tài. Nhưng bà lại không rõ quy tắc cụ thể như thế nào.
Truyen DKM.com
"Mấy người chúng con lần lượt xuất phát để so xem ai đến đỉnh núi trước. Hử ca nhi bắt đầu leo lên thềm đá sớm hơn con hai khắc. Con xuất phát sớm hơn Lâm Khê một khắc, vốn dĩ cũng định leo thềm đá. Sau đó tụi con nảy ra ý định bắt đầu đi từ phía sau núi. Con đoán rằng Hử ca nhi cũng sắp đến rồi. Mẫu thân cũng không cần lo lắng, đằng sau họ có ám vệ đi theo."
"Ùm." Tưởng thị rất yên tâm về những ám vệ do chính nữ nhi của mình bồi dưỡng.
Còn về Vương Hử, cậu bé lần đầu tiên đi lên núi. Lúc mới bắt đầu tốc độ của cậu vẫn rất nhanh. Nhưng càng leo lên thì cậu lại đi càng chậm. Dần dần, hai chân cậu giống như đeo chì, mỗi lần nhấc lên đều rất tốn sức.
Cẩm Châu và Tiểu Đông Tử đi theo sau cậu cũng như vậy, vài người họ khó khăn leo lên núi.
Cậu bé đi xíu rồi dừng lại nghỉ ngơi, lâu lâu nhìn những thềm đá ở đằng sau tính toán với tốc độ này thì tiểu cô cô và tiểu cô phu của mình sẽ đuổi kịp rất nhanh.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy hình bóng của hai người họ, cho nên Vương Hử lại âm thầm tự mãn.
Xem ra khinh công của tiểu cô cô và tiểu cô phu cũng không ra làm sao. Trong cuộc so tài lần này, cậu thắng chắc rồi.
Do đó, mỗi lần muốn bỏ cuộc thì cậu lại cắn răng tiếp tục.
Đến khi mấy người Vương Hử mệt bở hơi leo lên đỉnh núi thì lại nhìn thấy tiểu cô cô đang cười ha hả. Tiểu cô phu cũng đang đứng ở đằng sau tiểu cô cô.
"Hử ca nhi, con quá chậm chạp rồi."
"Tiểu…Tiểu cô cô." Quả thật cậu đã quá mệt rồi, Vương Hử thở hổn hển. "Người, sao người lại ở đây, người không phải, không phải không vượt qua con sao?"
Vương Tự Bảo đi lên trước, vừa đỡ lấy Vương Hử sắp gục ngã vừa gõ mạnh lên trán Vương Hử: "Giữa ban ngày ban mặt, con nằm mơ gì vậy."
"Nhưng con không thấy hai người." Vương Hử nghi ngờ.
"Con đi xíu rồi dừng lại thì làm sao còn có thể nhìn ta." Vương Tự Bảo tùy tiện đáp lời.
"Con đã nhìn xung quanh rồi. Nhưng thật sự không nhìn thấy hai người. Không tin thì người hỏi Cẩm Châu và Tiểu Đông Tử đi." Vương Hử nói xong thì chỉ vào Cẩm Châu và Tiểu Đông Tử bên cạnh đang đứng lảo đảo không vững.
Cẩm Châu vô cùng trung thành với Vương Tử Bảo, giành nói trước: "Có thể là do chúng ta quá mệt nên không nhìn rõ ạ."
Mặc dù Tiểu Đông Tử không phải là người hâm mộ trung thành của Vương Tự Bảo nhưng cũng là người mà Vương Tự Bảo bồi dưỡng nên, do đó, hắn nói một cách mơ hồ: "Nô tài không biết ạ."
Vương Tự Bảo vô cùng hài lòng về biểu hiện của hai người này, cười nói: "Vậy là do tốc độ của ta và tiểu cô phu của con quá nhanh nên mấy người không thể nhìn thấy. Đợi sau khi trở về thì con và Cẩm Châu, còn có Tiểu Đông Tử đều cần phải tăng cường luyện tập mới được."
Vương Hử vẫn nghi hoặc về chuyện này nhưng biết không thể có được câu trả lời từ tiểu cô cô, từ tiểu cô phu lại càng không. Cho nên cậu bé thông minh nhìn sang Tưởng thị.
"Tổ mẫu."