Thông qua cách này, Bảo Mặc Hiên không những sẽ được quan tâm liên tục mà còn có thể bán ra cây bút lông với giá có thể dùng trời.
Đây là phương án do cổ đông thứ hai Vương Tự Bảo và cổ đông thư ba Vương Dụ Phổ quyết định sau khi bàn bạc.
Bây giờ Bảo Mặc Hiên đã hơn xưa rất nhiều rồi.
Những cửa tiệm kinh doanh không tốt xung quanh đã được Vương Dụ Phổ mua lại với giá cao. Sau đó hắn thông qua phương thức trao đổi cửa tiệm, đổi những cửa tiệm nằm rải rác này lấy những cửa tiệm gần với Bảo Mặc Hiên.
Cuối cùng Bảo Mặc Hiên đã mở rộng ít nhất là gấp năm lần so với diện tích ban đầu.
Ngoài ra dựa theo đề nghị của Vương Tự Bảo, Bảo Mặc Hiên còn mời những danh gia đại nho đương thời tới để làm trọng tài cho những cuộc thi thư họa lớn được tổ chức không định kỳ trên lầu ba mới mở.
Cuối cùng họ còn mua lại tác phẩm thư họa có thứ hạng cao trong cuộc thi với giá cao, trưng bày những tác phẩm này ở lầu ba trong thời gian dài.
Nghe được tin này, càng ngày càng nhiều các tài tử tới lầu ba của Bảo Mặc Hiên để tham quan.
Thông qua sự tuyên truyền mạnh mẽ của Bảo Mặc Hiên, những tài tử đứng đầu trong cuộc thi này dần dần có tiếng tăm, từ đó càng có nhiều tài tử muốn đạt được thứ bậc trong cuộc thi thư họa do Bảo Mặc Hiên tổ chức.
Nhờ những hoạt động đó, mấy năm nay, e là hầu hết văn nhân khắp Ung Đô đều biết tới Bảo Mặc Hiên.
Lâm Khê cũng nghe theo đề nghị của Vương Tự Bảo, thành lập một chi nhánh Bảo Mặc Hiên ở đất nước mình.
Có thể nói, Vương Tự Bảo còn chưa tới, người của Thiều quốc đã bắt đầu nhớ rõ con người cô rồi.
Nghe thấy Tiêu Ngọc Lâm muốn vật phẩm có giá cao như vậy, Tiêu Tuấn Vũ thật muốn bổ cái đầu của con trai mình ra để xem xem, hôm nay cái tên này rốt cuộc có mang não đi không.
Vậy mà hắn không ngờ lại có người đồng ý.
E là hôm nay người này cũng không mang não theo rồi.
Tiêu Tuấn Vũ nghi hoặc nhìn Vương Tự Bảo – người vừa sảng khoái nói "Được", khéo léo cự tuyệt: "Bảo Muội, cái đó quả thực là quá quý giá rồi, chúng ta không thể lấy."
"Tiêu đại ca, ai nói ta tặng Ngọc Lhuyệŧ báu kia chứ." Vương Tự Bảo dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Tuấn Vũ.
Còn muốn đòi vật báu, nằm mơ à?
Thấy cô nói vậy, Tiêu Tuấn Vũ trợn tròn đôi mắt đào hoa, kinh ngạc hỏi: "Nếu không phải những thứ đó, thì là gì?"
Vương Tự Bảo khẽ nhếch môi, thần bí nói: "Tới ngày mai huynh sẽ biết thôi." Nói xong, cô lại quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Lâm, "Chúng ta hứa rồi nhé, sau này ngươi không được phép đánh nhau với Vương Hử đấy."
Sau khi nghe thấy mình có thể sẽ có được chiếc bút lông hình con hổ lớn, Tiêu Ngọc Lâm lập tức nịnh nọt: "Được được được, ta đồng ý. Nếu như ngươi cho ta bút lông hình con hổ lớn, ta còn có thể bái ngươi làm sư phụ."
"Bái ta làm sư phụ để làm gì?" Vương Tự Bảo nghi hoặc nhìn tiểu tử thối mặt mũi bầm dập nào đó.
"Vương Hử được ngươi dạy tới mức có thể đánh tay đôi với tiểu gia ta, vậy chứng tỏ võ công của ngươi nhất định là rất cao cường. Cho nên ta mới muốn bái ngươi làm sư phụ." Tiêu Ngọc Lâm coi trọng sự thay đổi của Vương Hử trong hơn một tháng này. Trận đấu ngày hôm nay càng khiến cậu thấy được Vương Hử không còn chỉ biết khóc giống như ngày trước nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề chắc chắn là do Vương Tự Bảo, vì thế, cậu có sự thôi thúc muốn bái sư. Vả lại, bái Vương Tự Bảo làm sư phụ, nói không chừng sau này còn có thể được nhận được những món quà quý giá hơn.
Còn không chờ Vương Tự Bảo phản ứng kịp, tiểu tử Tiêu Ngọc Lâm này đã kéo hai tiểu đệ của mình tới cạnh Vương Tự Bảo, vô cùng nghiêm túc dập đầu bái sư.
"Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy."
"Chuyện này, mấy người các ngươi mau đứng lên. Ta không có ý định nhận các ngươi làm đồ đệ." Mấy người họ làm loạn như thế, đúng là dọa Vương Tự Bảo rồi. Cô đã từng thấy ép mua ép bán, chứ chưa từng thấy ép bái sư thế này.
"Mấy người chúng con thành tâm bái người làm sư phụ, xin sư phụ nhất định phải thu nhận chúng con." Tiêu Ngọc Lâm ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo, hết sức chân thành. Quả thực so với hình tượng tiểu bá vương ngày trước của cậu thì cậu bây giờ như người khác nhau vậy.
"Bảo Muội, một Vương Hử đã đủ để muội phải phân tâm rồi, chúng ta tuyệt đối không thể thu nhận thêm đồ đệ nữa." Sợ Vương Tự Bảo bị mấy người này thuyết phục, Lâm Khê kéo cánh tay Vương Tự Bảo, nói nhỏ với cô.
Còn chưa đợi Vương Tự Bảo trả lời, Tô Tử Hi thông minh lanh lợi lập tức quay người bái Lâm Khê: "Chào sư phu*."
(*) Sư phu: Chồng của nữ sư phụ.
Vương Tự Bảo có giỏi tới đâu cũng không giỏi bằng Lâm Khê. Tuy không thể bái Lâm Khê làm sư phụ nhưng bái Vương Tự Bảo làm sư phụ rồi thì cũng coi như bái Lâm Khê vậy đúng không? Tô Tử Hi tự cảm thấy đắc ý.
Vì sợ đôi vợ chồng son này không đồng ý, Tô Tử Hi lập tức lên tiếng chặn họng Lâm Khê.
Quả nhiên, nghe thấy cậu gọi như thế, Lâm Khê miễn cưỡng gật đầu "Ừm" một tiếng, sau đó quan sát tỉ mỉ cái tên nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi này.
Tiểu tử này, nếu bồi dưỡng tốt thì tuyệt đối sẽ là nhân tài. Nếu nhạc phụ mình đã tài hoa như vậy, dù sao thì ông cũng đang nhàn rỗi, vậy để người giúp Bảo Muội dạy đồ đệ, cũng chính là đồ tôn của người vậy.
Thấy Tô Tử Hi gọi Lâm Khê là sư phu, Tiêu Ngọc Lâm và Ngô Tuấn cũng lập tức bái: "Chào sư phu."
Lâm Khê cũng "ừm" một tiếng, coi như đồng ý. Truyen DKM.com
Vương Tự Bảo nhìn Lâm Khê, thấy buồn cười.
Chỉ cần người nào đó kéo quan hệ của Lâm Khê và mình lại, thông thường đều sẽ nhận được sự tán thành của cậu.
Nếu Lâm Khê đã nhận lời rồi, vậy thì cô cũng gắng gượng mà thu nhận mấy tên này vậy.
Vì thế Vương Tự Bảo bắt chước dáng vẻ của một người làm sư phụ, dạy dỗ mấy người: "Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, mấy người các con chính là đồ đệ của Vương Tự Bảo ta rồi. Các con đều biết tôn sư trọng đạo chứ?"
Mấy tiểu tử kia lướt mắt nhìn Vương Tự Bảo, lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Sư môn chúng ta không đào tạo những kẻ vô dụng. Cho nên sau này mấy đứa con phải chịu khó nỗ lực, cố gắng học tập, ngoài ra còn phải dùng hết khả năng của mình, thể hiện được bản lĩnh, đây mới là điều quan trọng. Giữa sư huynh sư đệ cũng cần phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau." Bởi vì hiện tại chưa có kinh nghiệm làm sư phụ gì cả, Vương Tự Bảo lại suy nghĩ rồi tiếp tục nghiêm khắc bổ sung: "Nhưng mà ta cần phải nói lời răn đe trước, sau này nếu như mấy đứa con làm những chuyện gì sai phạm, thì đừng trách ta đuổi các con ra khỏi sư môn."
Câu nói cuối cùng của Vương Tự Bảo khiến cảm xúc của mấy đứa trẻ dâng trào. Bọn họ có sư môn rồi. Tuy không hiểu thế nào là sư môn nhưng mà chúng cảm thấy rất lớn lao. Vì thế mấy người đều hết sức nghiêm túc đáp lời: "Vâng, sư phụ."
"Vậy được, mấy đứa con đứng dậy đi."
"Đa tạ sư phụ."
Vương Tự Bảo tương đối hài lòng với thái độ cung kính của mấy đứa trẻ. Vì thế vô cùng hào phóng nói: "Ta đã hứa sẽ tặng đồ cho Ngọc Lâm, vậy mấy đứa con muốn thứ gì thì cứ việc nói ra?"
"Con còn muốn có một cây bút lông điêu khắc hình sói." Tiêu Ngọc Lâm thầm nghĩ, cây bút lông hình con hổ lớn lúc nãy là phần thưởng cho việc cậu đã đồng ý sau này sẽ không đánh nhau với Vương Hử nữa. Bây giờ nếu đã bái sư, vậy chẳng phải là có thể được thêm một cây nữa sao?
Thấy Vương Tự Bảo khẽ gật đầu, Tiêu Ngọc Lâm vui như hoa nở vậy.
"Con muốn chim ưng." Vừa rồi chỉ có biểu ca có quà, thực ra Ngô Tuấn cũng muốn. Cậu và biểu ca đã nhìn trúng cây bút lông hình con hổ lớn kia ở trong Bảo Mặc Hiên. Nếu biểu ca đã chọn cây đó, vậy thì cậu đành chọn cây hình chim ưng. Dù sao thì cây bút lông hình chim ưng đó nhìn cũng rất có khí phách.
"Được." Vương Tự Bảo rất sảng khoái đồng ý.
Thấy bằng hữu mình đều muốn loại bút lông điêu khắc hình động vật uy phong lẫm liệt như thế, Tô Tử Hi nhỏ nhẹ nói: "Con muốn, con muốn cây khắc hình con khỉ có được không?" Nói ra thì có hơi mất mặt nhưng mà cậu thích cây bút lông hình khỉ con lanh lợi đáng yêu đó lâu lắm rồi. Đáng tiếc nó quá đắt, đừng nói bản thân cậu không mua nổi mà e là phụ thân cậu cũng chưa chắc đã nỡ mua.
Tô Tử Hi nói xong câu này, quả nhiên nhận được một tràng cười nhạo báng.
Tới lúc mọi người cười đủ rồi, Vương Tự Bảo mới mỉm cười nói: "Nếu đã thích, vậy ta sẽ tặng con một cây."
Thấy tiết mục nhận sư phụ của đám tiểu tử thối này, phụ thân của Tiêu Ngọc Lâm là Tiêu Tuấn Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ai có thể nói cho hắn biết đây là màn kịch gì vậy? Chẳng lẽ bây giờ việc bái sư có thể tùy tiện như vậy sao?
"Vậy sư phụ, bao giờ thì mấy đứa chúng con mới bắt đầu theo người học vậy?" Tiêu Ngọc Lâm thấy mình đã được như ý, như thể sợ sư phụ mới vừa ra lò này lại trở quẻ, nên vội lên tiếng hỏi.
Vương Tự Bảo suy nghĩ cẩn thận.
Mỗi ngày họ tan học vào giờ Thân (ba giờ chiều), thời gian từ học viện về Hầu phủ khoảng nửa canh giờ. Cũng tức là khoảng giờ Thân bốn khắc (bốn giờ chiều). Bình thường thời gian ăn cơm là giờ Dậu (năm giờ chiều).
Sau khi ăn cơm xong, giờ Dậu hai khắc (năm rưỡi chiều) thì họ bắt đầu theo phụ thân học, thường thì sẽ mất khoảng một canh giờ.
Sau đó cô còn tập võ với Lâm Khê khoảng một canh giờ nữa.
Đương nhiên, nếu như Vương Tử Nghĩa hứng khởi giảng bài hoặc có việc ra ngoài, thì thời gian này có hơi lộn xộn một chút.
Tóm lại, lịch hoạt động một ngày của cô đã kín rồi.
Nếu đã thu nhận mấy người này làm đồ đệ, vậy người làm sư phụ như cô cũng không thể không tận tâm được. Sau này bảo chúng làm việc và nghỉ ngơi theo cô là được rồi.
Vì thế Vương Tự Bảo lên tiếng: "Sau này nếu mấy đứa con có thời gian, thì sau khi ăn cơm tối xong cứ đến Hầu phủ. Mỗi ngày có thể theo ta cùng tới nghe sư tổ của các con, cũng chính là phụ thân ta giảng bài, sau đó theo học công phu quyền cước của thái sư tổ của các con, cũng chính là tổ phụ ta. Cứ như vậy, thì phải vất vả hơn trước đây nhiều, không biết mấy đứa con có đồng ý?"
"Đồng ý, đồng ý."
"Nếu đã đồng ý, vậy nếu ai lén dùng mánh khóe không chịu khó học thì phải bị phạt, các con có chấp nhận?"
"Chấp nhận, chấp nhận."
"Vậy được, sau khi về nhà các con phải nói thật rõ ràng với người nhà của mình, nếu người nhà không đồng ý thì không cần miễn cưỡng."
"Chúng con nhất định sẽ khiến người nhà đồng ý."
Vương Tự Bảo thấy mấy đứa kiên định như thế, cũng không nhiều lời nữa.
"Vậy sư phụ, chúng con theo sư tổ và thái sư tổ học, vậy người dạy gì cho chúng con ạ?" Tiêu Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi.
Vương Tự Bảo nói khoác mà không biết ngượng: "Ta phụ trách giám sát các con. Vương Hử nhà ta cũng được ta dạy như thế đấy."