"Ôi, tiểu cô cô, tiểu tử thối Tiêu Ngọc Lâm nói con là tên ẻo lả, còn cướp bút lông của con. Con không cho, cậu ta liền xô con ngã. Tiểu cô cô phải trả thù thay con." Một đứa trẻ gầy yếu, đẹp như tượng tạc vừa nói vừa khóc chạy đến chỗ cô bé đang luyện võ đến mồ hôi nhễ nhại.
Cô bé này dù không cao nhưng dáng người xinh đẹp, trên người mặc một bộ y phục ôm sát màu trắng, cả người đều toát lên vẻ thành thục. Cô bé khoảng tầm bảy, tám tuổi. Tóc được buộc thành một chùm đuôi ngựa cao, chùm tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư theo từng chuyển động của cô.
Tóc mái trước trán của cô đã bị ướt hết để lộ vầng trán đầy đặn, sáng sủa. Khuôn mặt bầu bĩnh mịn màng như ngọc, bởi vì vận động mà đôi má hơi ửng hồng, dưới lông mày lá liễu là đôi mắt hạnh nhân to tròn, hàng mi dài rung động. Dưới mũi là đôi môi chúm chím nhỏ xinh.
Bên cạnh cô là một cậu bé dù thân hình vẫn chưa phát triển nhưng đã có thể nhìn thấy tư thái mạnh mẽ, đang luyện kiếm cùng cô.
Cậu bé có vẻ cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, gương mặt tinh xảo đến nỗi không thể xoi mói, mày kiếm mắt sáng khiến cho cậu bé càng thêm anh tuấn.
Khi nhìn thấy cậu nhóc cả người bẩn thỉu sắp bổ nhào vào lòng mình thì cô bé không chút do dự giơ tay trái cầm kiếm chặn lại.
Cô cất giọng kêu lớn: "Đứng lại. Đây là tên nhóc ăn mày nào mà lại chạy vào Hòa Thuận Hầu phủ của ta nhận bậy người thân?"
"Cô cô đáng ghét. Là con, con không phải tên ăn mày, con là điệt tử Vương Hử của người." Vương Hử vừa nói vừa đánh vào cánh tay đang chặn mình lại. Cậu bé không hiểu nổi sao cánh tay gầy yếu này lại có sức lực lớn đến vậy.
Mặc dù cô bé chỉ lớn hơn cậu bé hai tuổi nhưng đã cao hơn cậu một cái đầu. Cô hơi khom người, nhìn trên dưới trái phải, cuối cùng đã xác minh xong.
Cô nàng gật đầu nói: "Ừm. Từ tướng mạo thì ta nhận không ra nhưng mà dáng vẻ ẻo lả lúc nói chuyện này quả thật là phong cách của đại điệt tử của ta."
Cô không nói ẻo lả thì thôi, vừa mới nói thì cậu nhóc ngay lập tức khóc lớn lên.
"Tiểu cô cô ức hϊếp người. Người và Tiêu Ngọc Lâm kia đều đáng ghét, xấu xa như nhau. Tiểu cô cô bắt nạt con, con phải về tìm mẫu thân của con." Nói xong thì xoay người khóc, muốn trở về Nhuận Trạch Viện tìm mẫu thân của cậu, cũng chính là đích thê của Vương Dụ Trạch – Triệu thị.
Triệu thị là đích trưởng nữ của Thái phó đương triều, bảy năm trước không lâu sau ngày yến tiệc mừng tuổi của Vương Tự Bảo thì gả cho Trưởng tôn phòng lớn của Hòa Thuận Hầu phủ - Vương Dụ Trạch – làm thê tử. Cuối năm tiếp theo, nàng sinh ra đích trưởng tử Vương Hử trong đời chắt trai của vương lão gia.
Triệu thị có thể nói chính là điển hình của một khuê tú* nhà quyền quý. Nàng có tướng mạo xinh đẹp, tinh thông cầm kỳ thi họa.
(*) Khuê tú: Chỉ người đàn bà đức hạnh và tài giỏi.
Đối với người ngoài mà nói, nàng cũng có thể được gọi là hiền nương. Trong thời gian mang thai, nàng đã đưa nha hoàn hồi môn của mình và thông phòng trước đây của Vương Dụ Trạch lên làm di nương.
Dù nàng rất tốt nhưng vẫn còn điểm thiếu sót, đó chính là hơi bảo thủ, đôi lúc làm việc không rõ ràng. Ngoài ra, nàng còn rất chiều chuộng hài tử.
Nhất là khi thấy cả nhà trên dưới đều vô cùng chiều chuộng Vương Tự Bảo, sau khi sinh ra Vương Hử thì nàng âm thầm quyết định phân cao thấp với Hòa Thuận Hầu phủ.
Xem các người hay là ta có thể biết cách nuông chiều hơn, hơn nữa còn có thể chiều chuộng đến một tầm cao mới.
Cũng chính vì vậy mà nàng đã đắc tội với những người lớn trong Hòa Thuận Hầu phủ, bao gồm cả phu quân của mình.
Đương nhiên, nàng cũng đã hoàn thành xuất sắc mục tiêu mà ban đầu đặt ra là nuông chiều nhi tử của mình đến một tầm cao mới.
Bởi vậy, Vương Hử sắp sáu tuổi đã bị mẫu thân dạy dỗ trở thành một đứa trẻ ẻo lả. Hễ gặp chuyện nếu không khóc kêu cha gọi mẹ thì đi tìm người để mách, không hề có một chút trách nhiệm của nam tử hán.
Lúc ở nhà, tất cả mọi người bao gồm cả Vương Tự Bảo đều nhường nhịn Vương Hử. Nhưng khi đến Học viện Hoàng gia, ở đó đều là con cái của thế gia, công thần quyền quý, đại thần Tứ phẩm trở lên của Ung Đô. Ai mà sẽ nhường nhịn người khác chứ?
Như vậy, vừa mới vào thư viện vài ngày, Tiêu Ngọc Lâm có đôi mắt tinh tường đã lập tức nhận ra bản chất của bạn học nhỏ Vương Hử: đích thực là một tên ẻo lả.
Tiêu Ngọc Lâm chính là đích trưởng tử của đích trưởng tử Kính Hòa Trưởng công chúa – Tiêu Tuấn Vũ.
"Con đứng lại cho ta, ai cho phép con chạy đi như vậy? Con nói thử xem ngoài đi mách chuyện thì còn biết làm gì nữa? Hễ chịu một chút ấm ức, ngoại trừ khóc ra thì tìm người khác giúp đỡ, không ẻo lả thì là gì?" Vương Tự Bảo đảo mắt, người hầu bên dưới lập tức cản lại Vương Hử đang xoay người muốn chạy đi.
Vương Hử nghe cô nàng nói vậy thì ủy khuất: "Con không ẻo lả, người mới ẻo lả."
Vương Tự Bảo nhướng mày khiêu khích: "Ta là con gái, ta nói chuyện đương nhiên ẻo lả. Nhưng còn con? Chẳng lẽ con cũng là con gái như ta?"
"Con không phải là con gái. Mẫu thân con nói rằng, thêu thùa nữ công người đều không giỏi, cả ngày chỉ biết múa kiếm luyện giáo, hơn nữa trước mặt tiểu cô phu luôn nói năng tùy tiện, về cơ bản không phải là danh môn thục nữ." Vương Hử chỉ lo đấu võ mồm với Vương Tự Bảo, đã quên khóc lóc, quên chạy về tìm Tưởng thị, cũng quên rằng lời Triệu thị nói với cậu là chuyện tuyệt đối không thể nói cho người khác nghe.
Cần phải nói là hồi nhỏ Vương Tự Bảo đi theo con đường ngoan ngoãn, dễ thương là để lấy lòng người lớn trong nhà. Hiện giờ cô đã lớn rồi, ngoài việc trước mặt trưởng bối lấy lòng họ, cô phải dần dần trở thành một người mạnh mẽ.
Lúc còn nhỏ, chuyện gì cô đều có thể trốn sau lưng trưởng bối, dựa dẫm vào sự che chở của họ. Nhưng sau này cô phải gả cho Lâm Khê đến một nước khác. Vậy thì cô sẽ hoàn toàn mất đi sự che chở của Tưởng Thái hậu, Vĩnh Thịnh Đế, Tần Hoàng hậu cũng như Hòa Thuận Hầu phủ, Trấn Quốc Công phủ.
Cô cần phải mạnh mẽ thì tương lai mới có thể không bị người khác xem như một cô gái yếu đuối dễ bị ức hϊếp.
Mặc dù cô bé vốn không có tính cách mạnh mẽ và bản lĩnh đặc biệt của nữ chính cường ngạnh trong nữ cường văn*, nhưng cô hoàn toàn có thể trở thành một trợ thủ đắc lực không gây cản trở Lâm Khê và một đồng đội không ngốc nghếch.
(*) Nữ cường văn: Là thể loại truyện có những nhân vật nữ sở hữu tính cánh mạnh mẽ (có khi hơn cả đàn ông).
Điều Triệu thị nói cũng khá đúng, cô quả thật không giỏi thêu thùa nữ công. Thời gian học tập và luyện võ mỗi ngày của cô đều đã xếp kín mích, làm gì có thời gian để học những thứ đó?
Phải biết rằng, những chuyện như thêu thùa, làm y phục về cơ bản cần phải chịu khó mới giỏi được.
Những thứ cô và Lâm Khê học quả thật rất nhiều, hiện cô không có nhiều thời gian và sức lực như vậy để lãng phí vào những thứ có thể nói là thêu gấm thêu hoa.
Phải nói rằng điều Vương Tử Nghĩa hài lòng nhất chính là dạy được hai học trò có tài năng thiên phú vô cùng cao này. E rằng một, hai năm sau nữa, ông không còn gì để có thể dạy chúng nó rồi. Vì vậy, ông và Tưởng thị đã bàn bạc kỹ lưỡng gác lại những chuyện như thêu thùa nữ công, nấu ăn vân vân.
Con gái nhỏ nhà mình không cần phải giỏi những thứ này, chỉ cần biết sơ là được rồi. Con gái của mình tương lai chắc hẳn không phải là nữ nhân cần yên ổn sống những tháng ngày buồn tẻ ở hậu trạch, cô bé đã định trước phải trở thành người chung tay tác chiến với phu quân của mình.
Vì vậy, về mặt dạy Vương Tự Bảo, cơ bản ông không đi theo con đường hiền lương thục đức gì đó của những khuê tú nhà quyền quý.
"Ồ! Đại ca, ta không biết mình trong lòng Đại tẩu lại được đánh giá cao như vậy. Đại tẩu trước giờ luôn nghe lời của Đại ca, xem ra trong lòng huynh trưởng cũng đánh giá muội giống vậy rồi?" Vương Tự Bảo nhìn đám người đang đứng nhốn nháo trước cổng Bảo Muội Viện.
Mặc dù cô bé biết bản thân không được dạy dỗ theo tiêu chuẩn khuê tú nhà quyền quý, hơn nữa còn được dạy trở nên hơi hung dữ một chút. Nhưng mà làm gì có chuyện bản thân bị người trong nhà nói xấu chứ.
Những người ở ngoài đương nhiên gồm có Vương Tử Nghĩa, Tưởng thị, Vương Dụ Trạch, Triệu thị, Vương Dụ Phổ và thê tử của hắn - Trương Quân Nhan.
Trương Quân Nhan đang bế nhi tử Vương Tông hơn hai tuổi của Vương Dụ Phổ.
Mọi người nghe xong thì đều không không nói lời nào, nhìn sang hai phu thê Vương Dụ Trạch và Triệu thị.
Vương Hử định chạy đến chỗ mẫu thân mình để tìm chút sự an ủi nhưng bị Vương Tự Bảo kéo lại.
Triệu thị vô cùng nhục nhã, hơi cúi thấp đầu. Trong lòng nàng ta liền âm thầm phẫn hận, siết chặt lấy chiếc khăn trong tay.
Tiểu cô tử này vốn dĩ có vẻ tốt bụng, sao lại nói năng không chừa lại mặt mũi cho người khác thế này.
Vương Dụ Trạch thì đỏ mặt . Bảo Muội bình thường đều luôn nhường nhịn điệt tử nhỏ hơn hai tuổi này, từng câu nói hôm nay chắc hẳn đều là cố tình. Không ngờ rằng những điều bất mãn về Bảo Muội của thê tử mình đều bị nói trắng ra hết rồi.
Hắn vội vàng nhận lỗi: "Bảo Muội, ca ca nhận lỗi với muội tại đây. Ta và Đại tẩu của muội có chỗ không đúng với muội, muội muội xin hãy lượng thứ nhé."
Vương Tự Bảo không chấp nhận lời xin lỗi của Đại ca, xoay đầu nhìn sang Triệu thị đứng đằng sau Vương Dụ Trạch.
Đại tẩu này xuất thân từ dòng dõi thư hương, khắp nơi đều phô trương phong thái thục nữ, vì vậy rất không quen với loại nữ nhân không có học vấn, thích luyện đao múa kiếm. Nhưng nàng ta dạy một đứa trẻ như vậy thì sai rồi.
Lẽ nào đây cũng là chuyện một thục nữ quyền quý nên làm?
Nhất là nền giáo dục mà nàng ta được học quá bảo thủ và không biết thay đổi. truyendkm.com
Gia chủ của Vương gia, người đang nắm quyền Vương gia cũng được chính Vương lão Hầu gia tự mình chỉ bảo luyện kiếm múa đao, người trong vương phủ cho dù nhìn không quen nhưng ai mà dám nhiều lời?
Nhưng cái người ngốc nghếch này thì lại dám.
Trong tương lai, hậu trạch của Vương gia há có thể giao cho một người bảo thủ như vậy.
Tưởng thị cũng âm thầm hối hận. Triệu thị này ban đầu lúc còn ở khuê các thì có danh tiếng rất tốt. Hơn nữa, nàng ta còn tinh thông cầm kỳ thi họa, bà cho rằng một nữ nhân như vậy gả vào Hầu phủ làm tông phụ* thì không còn gì thích hợp hơn, không ngờ rằng nàng ta sẽ không hiểu chuyện như vậy.
(*) Chính thê của tông tử.
Vương Dụ Trạch xoay đầu nhìn Triệu thị, thấy nàng ta vẫn cúi thấp đầu nên kéo tay áo Triệu thị để nàng ta nhanh lên tiếng xin lỗi.
Triệu thị ngẩng đầu nhìn Vương Dụ Trạch thì thấy hắn không vui. Nàng ta chậm rãi nói: "Có lẽ nói Bảo Muội như vậy là lỗi sai của ta. Nhưng Bảo Muội dựa vào đâu mà nói Hử ca nhi nhà ta ẻo lả?"
Câu nói này làm gì có ý xin lỗi chứ? Trong lòng Vương Tự Bảo cũng bất mãn, cô bé trề môi, nhẹ nhàng cất lời: "Ta không nói như vậy, là do đích trưởng tôn Tiêu Ngọc Lâm của Kính Hòa Trưởng công chúa nói."
"Người khác nói thì thôi vậy, muội là cô cô sao cũng có thể nói như vậy?" Triệu thị phản bác.
"Ta chỉ để Hử ca nhi nhìn rõ bản thân như vậy liệu có đúng hay không." Vương Tự Bảo nói xong câu này thì nhìn mọi người, lớn giọng nói: "Mọi người cũng cho rằng người thừa kế tương lai của lão vương gia là một người bất tài như vậy có được không? Mọi người cũng nên tỉnh lại rồi."