Vào Ung Hoa Cung, Vương Tự Bảo và Lâm Khê hành lễ với Tần Hoàng hậu.
Nhưng còn chưa hành lễ xong, hai người đã được Tần Hoàng hậu đỡ lên.
Một tay Tần Hoàng hậu kéo Vương Tự Bảo, một tay kéo Lâm Khê, đau lòng nói: "Mau, đừng hành lễ nữa, hai đứa nhỏ các con đều còn đang bị thương đó."
Nói xong, Tần Hoàng hậu nắm lấy tay trái Vương Tự bảo không rời. Bà buông tay Lâm Khê ra, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh bảo: "Khê ca nhi ngồi đi."
Sau đó, bà kéo tay Vương Tự Bảo đi lên đài cao, vừa đi vừa ân cần hỏi: "Tay còn đau không? Tội nghiệp, lần này đúng là bị tội lớn rồi. Con yên tâm, biểu cữu mẫu nhất định sẽ giúp con hả giận."
Đến khi đã ngồi trên ghế phượng, Tần Hoàng hậu kéo Vương Tự Bảo vào lòng, cúi đầu hôn cô. Lúc trông thấy tay phải của Vương Tự Bảo bị quấn thành cái bánh bao bà lại nghĩ tới Hạ Nghi Huyên. Tần Hoàng hậu nhíu mày lại nói: "Sao lại có đứa trẻ ra tay độc ác như vậy."
Vương Tự Bảo nhìn Tần Hoàng hậu cười ngọt ngào, nói: "Đa tạ biểu cữu mẫu quan tâm, tay phải của Bảo Muội bây giờ đã không đau lắm rồi. Con biết biểu cữu mẫu chắc chắn sẽ trút giận thay Bảo Muội. Chỉ có điều hôm nay con tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói với người."
Con khóc thì mẹ mới cho bú. Bây giờ Vương Tự Bảo còn nhỏ, có một số việc bản thân cô không thể làm được, nhưng cô có thể đi tìm người khác xin giúp đỡ. Cô cũng không cảm thấy tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài là chuyện xấu hổ. Vì vậy bèn đem chuyện vừa mới nghe lén được trong Ngự hoa viên, còn có chuyện gặp phải Tô Yên Hà nói hết cho Tần Hoàng hậu nghe.
Cuối cùng cô không quên dùng tay trái không bị thương kéo ống tay áo phượng bào màu đỏ của Tần Hoàng hậu làm nũng, "Hoàng hậu biểu cữu mẫu, những nữ nhân này đều thật đáng giận. Nhất là cái người tên là Lục Thải Hà kia, người nhất định không thể để nàng ta được lợi."
Vốn ban đầu cô còn muốn để Tưởng Thái hậu ra tay, tứ hôn cho Lục Thải Hà nói xằng nói bậy về cô. Chẳng phải Lục Thải Hà muốn gả cho Tứ Hoàng tử làm Tứ hoàng tử phi sao? Cô nhất quyết không cho nàng ta được như ý.
Nhưng sau khi gặp được Tô Yên Hà, Vương Tự Bảo lại nghĩ ra biện pháp tốt hơn để trừng trị Lục Thải Hà.
Bất kể nói thế nào, cho dù là Thái tử hay là Tứ Hoàng tử, bọn họ đối xử với Vương Tự Bảo cũng đều không tệ. Hơn nữa nghe mẫu thân cô nói, Tô Yên Hà rất có thể sẽ trở thành Thái tử trắc phi. Vì vậy, lúc gặp phải chuyện này, Vương Tự Bảo mới nghĩ đến Tần Hoàng hậu trước tiên.
Lúc Thái tử thành thân, đương kim Thánh thượng còn chưa đăng cơ, hơn nữa Vĩnh Thịnh đế khi đó vẫn là một hoàng tử không quá được coi trọng. Vì vậy, Thái tử phi xuất thân cũng không cao, chỉ là con gái của nguyên Tri phủ Quảng Nguyên.
Sau khi Đương kim Thánh thượng đăng cơ phụ thân của Thái tử phi mới được phong làm Thừa Ân bá.
Mặc dù triều Đại Ung khá chú trọng đích thứ, địa vị của Thái tử hiện nay cũng coi như vững chắc. Thế nhưng ai có thể nói chính xác được chuyện tương lai?
Đối với những hoàng tử có vốn liếng để trèo lên vị trí kia mà nói, ai cũng mong muốn tăng thêm sức mạnh cho mình ở phương diện này. Mà phương diện này Thái tử quả thật là cực kỳ yếu.
Để giữ thế cân bằng giữa vài vị hoàng tử, Vĩnh Thịnh đế dù thế nào cũng sẽ chọn cho Thái tử một trắc phi bối cảnh lớn mạnh, để phát triển thế lực của phe Thái tử.
Mà Tô Yên Hà lại là một lựa chọn vô cùng tốt.
Thứ nhất, phụ thân Tô Yên Hà nắm một phần năm binh quyền Đại Ung. Thứ hai, Thái tử không có đích tử, nếu như Tô Yên Hà vào Đông Cung, hoàng gia tất nhiên sẽ coi trọng Tô Yên Hà. Nếu nàng lại sinh được con trai, chẳng những địa vị của nàng được củng cố, mà nói không chừng tương lai còn sẽ có may mắn lớn hơn.
Mặt khác, Bình Nam Hầu phủ vài năm gần đây suy thoái, cho dù có một Tô Tử Hoài cũng không thể khiến Hầu phủ bọn họ tiến thêm một bước. Nếu như Tô Yên Hà vào Đông Cung, chính là kết thân với hoàng gia. Chớ nói tới tương lai Thái tử đăng cơ, mà ngay cả đương kim Thánh thượng hiện nay cũng sẽ xem trọng Bình Nam Hầu phủ. Như vậy Bình Nam Hầu phủ ắt sẽ có nhiều cơ hội hơn để leo lên, trở thành thế gia hạng nhất cũng có thể.
Vì vậy cho dù nhìn thế nào, việc hôn sự này đối với song phương mà nói đều hết sức có lợi.
Chỉ sợ rằng, Hoàng thượng sẽ gả Tô Yên Hà cho Tứ Hoàng tử, như vậy đối với phía Thái tử chính là một uy hϊếp cực lớn.
Hiện tại rõ ràng có người tính toán dựa vào ngọc bội để khiến Tô Yên Hà mất đi cơ hội làm Thái tử trắc phi hoặc Tứ hoàng tử phi.
Ý định của người đó có thể suy đoán được.
Tần Hoàng hậu cảm thấy: Người như vậy hơi khôn vặt, Đông Cung lại không cần người như vậy tới quấy rối. Đối với Đông Cung mà nói, bình yên quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Bà không thể biết được chuyện Vương Tự Bảo tới tố cáo là ý của bản thân Bảo Muội hay là ý của Tô Yên Hà, thế nhưng cũng không thể không bảo vệ Tô Yên Hà này.
Ngoài ra lại còn có người chửi bới đứa nhỏ Bảo Muội chỉ mới có năm tuổi này, quả thật là đáng chém.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tần Hoàng hậu xoa đỉnh đầu Vương Tự Bảo, dịu dàng nói: "Bảo Muội về Ung Từ Cung dưỡng thương trước đi, đừng đi ra ngoài chơi nữa, tránh cho vết thương trên tay nặng thêm. Người bắt nạt Bảo Muội của chúng ta, biểu cữu mẫu đương nhiên sẽ xả giận cho con. Ngoan, con về trước đi."
"Được ạ, Hoàng hậu biểu cữu mẫu đối xử tốt với Bảo Muội nhất." Vương Tự Bảo nói xong lại làm nũng trong lòng Tần Hoàng hậu một chút, sau đó hôn một cái lên gò má của Tần Hoàng hậu, cười ha hả nói: "Hoàng hậu biểu cữu mẫu, vậy con đi trước. Người cũng đừng để bản thân bị mệt."
Sau khi khom người thi lễ với Tần Hoàng hậu, Lâm Khê nắm tay trái của Vương Tự Bảo rời khỏi Ung Hoa Cung.
Đến khi trở lại Ung Từ Cung, Lâm Khê bị Nhàn vương gọi đi.
Nhàn vương nói với Lâm Khê hai nhà đã quyết định chuyện hôn ước ngoài miệng dưới sự chứng kiến của Vĩnh Thịnh đế.
Chuyện Vương Tự Bảo trở thành vị hôn thê của Lâm Khê đã xong xuôi rồi.
Sau khi nghe được tin tức này Lâm Khê hồi hộp, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Thấy Lâm Khê ngày thường như tiểu đại nhân lại có dáng vẻ ngốc nghếch như vậy, Nhàn vương mượn cơ hội vỗ một cái vào ót cậu, rồi bảo: "Tiểu tử ngốc!"
Đúng là buồn mà, mấy năm nay mình đã vì cha con hai người mà bận tới bận lui.
Nếu như là ngày thường, Lâm Khê đương nhiên sẽ không để Nhàn vương vỗ đầu mình, lần này thật sự là do quá vui mừng nên mới để Nhàn vương phóng túng một lần.
Thậm chí cậu còn cung kính nói cảm tạ Nhàn vương: "Đa tạ nghĩa phụ đã giúp đỡ!"
Hạ Diên Hách bĩu môi: "Thôi đi. Còn không phải con viết thư bảo phụ thân kia của con ép ta làm vậy sao. Có điều con cũng đừng quên nhắc nhở phụ thân con lời giao ước đã nói với bản vương năm đó là được."
Lâm Khê vô cùng quả quyết trả lời: "Nếu như phụ thân con không làm, thì con nhất định sẽ đích thân thực hiện."
Hạ Diên Hách thoải mái duỗi người: "Sau này con đối tốt với Bảo Muội là được. Lần này nói thế nào cũng là Bảo Muội bị thua thiệt. Tương lai gả cho con chưa chắc đã là phúc."
Nghe xong lời của Hạ Diên Hách, Lâm Khê kiên định nói: "Con bảo đảm sau này sẽ toàn tâm toàn ý với Bảo Muội, không bao giờ thay lòng đổi dạ. Con cũng sẽ dùng hết khả năng cho Bảo Muội những thứ tốt nhất. Con muốn cho tất cả mọi người đều biết, Bảo Muội gả cho con chính là sự lựa chọn tốt nhất."
Thấy Lâm Khê trịnh trọng như vậy, Hạ Diên Hách chấn động. Lời này ngoài mặt là nói đối tốt với tiểu nha đầu nhà họ Vương kia, nhưng mơ hồ lại để lộ ra dã tâm của cậu.
Hắn vẫn biết Lâm Khê không đơn giản như những đứa trẻ tám tuổi khác, hiện tại xem ra, chuyện tiểu tử này nghĩ và làm trong lòng vậy mà còn nhiều hơn so với những gì hắn biết.
Vì vậy Nhàn vương thu hồi vẻ không quan tâm, nghiêm nghị nói: "Con ghi nhớ là tốt rồi. Dù sao tương lai Bảo Muội ở nơi đó không có gia tộc làm chỗ dựa, cô bé chỉ có thể dựa vào con thôi. Sau này có gì cần nghĩa phụ giúp một tay cứ việc nói thẳng, nghĩa phụ chắc chắn sẽ bụng làm dạ chịu. Dù sao con cũng là đứa nhỏ bản vương tự tay nuôi lớn, nghĩa phụ cũng hy vọng con có thể có một tương lai tốt đẹp hơn." Truyen DKM.com
Sau đó hắn lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, hài hước bảo: "Nếu có quyết tâm và lời thề gì gì đó thì vẫn nên bày tỏ với nhà vợ tương lai của con đi!" Nói tới đây, Nhàn vương liền nghĩ tới phúc lợi lấy lòng Hòa Thuận Hầu phủ tranh thủ được cho Lâm Khê.
"Đúng rồi, từ nay về sau nhạc phụ sẽ trở thành sư phụ của con, sau này con nhất định phải theo ông ấy học tập thật tốt. Ông ấy nhìn bề ngoài thì tầm thường, nhưng trên thực tế lại là một người đại tài. Từ việc ông ấy dạy dỗ Bảo Muội tốt như vậy sẽ không khó nhìn ra."
Nếu bái nhạc phụ tương lai làm thầy, vậy có phải sau này mình sẽ có càng nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm với Bảo Muội hay không? Đây quả thật là chuyện cậu vô cùng mong mỏi.
Vì vậy khóe miệng Lâm Khê lại cong lên: "Khê đã hiểu. Đa tạ nghĩa phụ!"
Hạ Diên Hách không quên lấy thân phận của người từng trải dặn dò vài câu: "Có một số việc tốt nhất nên nói rõ ràng với Bảo Muội, con đừng thấy Bảo Muội mới chỉ năm tuổi, có đôi lúc cô bé còn hiểu nhiều hơn so với người khác. Con xem, văn phòng tứ bảo trong Bảo Cung Đồng và Bảo Mặc Hiên. Con nha," Nói đến đây, Hạ Diên Hách " mở chiếc quạt giấy đang nắm trong tay ra, lắc đầu, "Chẹp chẹp, đúng là quá tinh mắt."
"Còn phải đa tạ nghĩa phụ đã giúp đỡ mới được."
"Thôi thôi, ít nịnh bợ bản vương đi. Người chính là do con tự lựa chọn. Được rồi, tối hôm nay còn sẽ quyết định vị trí Thế tử của con. Như vậy ở Ung Quốc, về mặt thân phận con cũng coi như là môn đăng hộ đối với Bảo Muội rồi. Ngoài ra, cũng thuận tiện cho con hành sự ở Ung Quốc chúng ta."
Lâm Khê khom người thi lễ nói: "Khê đã biết. Lại nói cảm tạ nữa thì chính là khách khí với nghĩa phụ. Có điều những năm gần đây nghĩa phụ đối xử tốt với Khê, Khê đương nhiên sẽ không quên. Nếu như tương lai nghĩa phụ có chuyện cần tới Khê, chỉ cần không vi phạm lợi ích quốc gia, Khê nhất định sẽ dùng hết toàn lực."
Hạ Diên Hách lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ôi chao! Trước đây bản vương đối tốt với con đương nhiên là vì quyền lợi. Chỉ là qua nhiều năm như thế, có thể không có cảm tình được sao? Chỉ hy vọng tương lai đừng xảy ra chuyện chúng ta đều không muốn nhìn thấy là tốt nhất."
Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Toàn bộ đại lục không phải chỉ có một quốc gia là Ung Quốc. Ai cũng không hy vọng xảy ra chiến loạn. Thế nhưng chỉ cần là đế vương có dã tâm, người nào mà chẳng mong muốn mở mang bờ cõi, làm nên bá nghiệp.
Gần đây Định Quốc lại trên dưới hòa hợp. Xem ra dã tâm của Định Võ đế quả thật không nhỏ.
Bỏ đi, những chuyện kia cho dù có xảy ra cũng phải qua mấy năm, thậm chí là vài chục năm nữa, bây giờ lo lắng còn hơi sớm.
Trước mắt hắn vẫn phải giúp tên tiểu tử này thay đổi tình hình bất lợi mới được.
"Khê ca nhi, con cũng chớ quên thường xuyên viết thư cho phụ thân con. Nếu không một thời gian sau, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn vứt bỏ đứa con ruột như con đó." Nhàn vương nghĩ đến phụ thân của Lâm Khê, cảm thấy suy nghĩ của người này quá khó nắm bắt.
Cũng không biết ông ấy có tính toán gì đối với Lâm Khê, mà lại để thân phận Lâm Khê xấu hổ như vậy.
"Con biết rồi, nghĩa phụ." Lâm Khê cũng không nhìn thấu phụ thân của mình.
Nói là hoàn toàn vứt bỏ mình, nhưng lại gửi gắm cậu cho nghĩa phụ chăm sóc. Ngoài ra còn cho cậu một thế lực lớn và sự hỗ trợ trên phương diện tiền bạc.
Nói là có ý tưởng đặc biệt gì đó, nhưng lại đưa cậu đến Ung Quốc, còn cho cậu một thân phận lúng túng như vậy.
Cậu bị ép trưởng thành cũng đều do người phụ thân tâm tư quỷ quyệt này của mình ban tặng.