Sáng sớm hôm sau, Vương Tự Bảo búi tóc con trai, thay trang phục của nam, màu trắng hoa nhạt, Tưởng thị cũng mặc một bộ váy áo hoa gấm bình thường, cài chiếc trâm gài tóc bình thường, ngồi trên chiếc xe ngựa bình thường nhất trong phủ đi tới cổng trong, đứng chờ Vương Tử Nghĩa.
Vương Tử Nghĩa bước ra từ thư phòng ngoài, rồi cùng vợ con lên xe ngựa rời Hầu phủ, đi về phía Bảo Mặc Hiên, là phố lớn Ung Hòa, cũng chính là khu Đông Thành mà người Ung Đô xưng tụng.
Khu Đông Thành là chốn giàu có của Ung Đô.
Nơi đây cửa tiệm mọc lên san sát, vô cùng phồn hoa. Các cửa tiệm trang sức ở mặt tiền hoặc là độc đáo, hoặc là xa hoa. Đồ ăn, trang phục, đồ dùng cần gì sẽ có nấy.
Kẹo hồ lô, kẹo giấy, kẹo hình*, màn thầu, bánh bao, còn có một số thứ rẻ thường xuất hiện trong tiểu thuyết nhất, xin mời tới khu Tây Thành và các hội chùa. Mặc dù ở đây cũng bán màn thầu, bánh bao giống vậy nhưng đều được dán nhãn là cửa hiệu lâu đời nào đó. Tất nhiên giá cả cũng sẽ khác với những thứ bình thường rồi.
(*) Một loại kẹo thủ công dân gian truyền thống, lấy đường làm nguyên liệu để tạo hình dạng chiếc kẹo theo ý muốn.
So với tiếng rao hàng không ngớt ở những nơi khác thì nơi đây ngược lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Đây là con đường xa hoa đẳng cấp, nếu ồn ào thì hạ thấp đẳng cấp quá rồi.
Một người kinh doanh phải tốn không ít bạc mới có thể mở được cửa tiệm làm ăn ở nơi này.
Thời trẻ Vương Tử Nghĩa cũng nhờ sự khuyến khích của bằng hữu mà tự dùng bạc của mình để mua lại một cửa tiệm không quá lớn.
Nói không quá lớn, đó cũng là so với những tửu lầu lớn kia mà thôi. Thật ra Bảo Mặc Hiên cũng có hai lầu, diện tích mỗi lầu ít nhất cũng phải một trăm hai mươi, ba mươi mét vuông.
Mấy năm đầu, bởi vì không biết xử lý nên Vương Tử Nghĩa giao cho quản sự cho người ngoài thuê. Hằng năm ông chỉ thu một ít tiền cho thuê để tiêu vặt mà thôi.
Sau này cũng bởi vì học làm sang thế là đổi thành tiệm bán văn phòng tứ bảo*.
(*) Văn phòng tứ bảo thời xưa là 4 thứ quý giá gồm bút, nghiên, giấy, mực của các nhà nho thời xưa.
Tuy không thể so được với những cửa tiệm lớn kia nhưng mỗi năm ít nhất cũng có thu nhập vài nghìn lượng bạc.
Lần này, dựa theo ý tưởng của Vương Tự Bảo, và ý muốn thu xếp cho con trai thứ hai là Vương Dụ Phố theo học Tam đệ Vương Tử Liên quen dần với việc vặt trong mấy năm, ông mới cho sửa lại mặt ngoài cửa tiệm, cũng tương đương với việc mở lại một tiệm mới vậy.
Tuy vẫn chưa biết lợi nhuận cuối cùng sẽ thế nào nhưng Vương Tử Nghĩa vẫn nhạy bén nhận thấy được rằng lần này làm như thế, không chỉ có thể khiến cửa tiệm này có danh tiếng hơn, không chừng còn có thể kiếm được một khoản lớn.
Hôm qua Bảo Muội đã nói rồi, nam nhân kiếm tiền thật ra là để thê tử và con cái mình tiêu, ông không để ý tới lợi nhuận đạt được của cửa tiệm này, tất cả đều dùng để lấy lòng thê tử và các con mình.
Bởi vì trước đây Vương Tự Bảo thường cùng Vương lão hầu gia và Vương Tử Nghĩa ra ngoài xã giao, cho nên cô bé không hề lạ lẫm với mọi thứ nơi này. Sẽ không có những hành động thất lễ vén màn nhìn ngó xung quanh.
Lúc này, cô bé đang vô cùng vui vẻ nói với mẫu thân là mình muốn mua những gì, dùng những gì. Còn phải mua cái gì cho tổ phụ, tổ mẫu, rồi mua cái gì cho các vị ca ca tẩu tẩu và cháu đích tôn duy nhất Vương Hử của Vương Tử Nghĩa nữa. Ngoài ra, cô bé còn lén tiết lộ với Tưởng thị, hôm nay tất cả các khoản tiêu xài đều do phụ thân mình phụ trách.
Nghe xong, tất nhiên Tưởng thị cũng vui như thế rồi. Ít thấy tướng công nhà mình chi bạc, bà cũng nóng lòng muốn thử xem sao.
Vì thế bà vô cùng hứng thú bàn với con gái mình về chuyện gần đây nghe nói ở đâu có những thứ mới mẻ nào.
Nữ nhân thường thích mấy thứ như y phục, đồ trang sức còn có đồ ăn, mấy thứ đồ... Vương Tử Nghĩa ngồi một bên nghe thấy hai mẫu thân con trò chuyện vui vẻ, thì cũng vui theo.
Xem ra Bảo Muội nói không sai, chỉ cần mua mấy thứ đồ cho hai mẫu thân con là đã khiến họ vui mừng không ngớt rồi.
Xe ngựa không chạy thẳng vào hậu viện Bảo Mặc Hiên mà dừng lại ở hậu viện của quán trà phía đối diện, nơi Vương Tử Nghĩa thường lui tới.
Vương Tử Nghĩa giẫm lên chiếc ghế dài của xe ngựa bước xuống trước. Tiếp đó, ông bế Vương Tự Bảo xuống.
Cuối cùng Tưởng thị đội chiếc nón có màn che được Vương Tử Nghĩa dìu xuống xe ngựa.
Bà vừa đứng vững, lập tức có tiểu nhị nhiệt tình bước lên, nghênh đón mấy vị lên lầu.
Vương Tử Nghĩa chọn căn phòng mình thường tới. Từ nơi đây có thể nhìn tình hình phía đối diện vô cùng rõ ràng.
Hiện tại cửa tiệm đã khai trương được một thời gian, nhưng mà vẫn có rất nhiều người phải đứng xếp hàng bên ngoài chờ đợi. Hôm nay bán sản phẩm mới, đều là bán cả bộ, hơn nữa mỗi người chỉ có thể có số lượng giới hạn.
Có một số người đã lấy được sản phẩm mới không ngừng khen ngợi đi ra ngoài Bảo Mặc Hiên. Có một số người đứng bên ngoài không đợi được, gặp được người quen, nhất định phải xem sản phẩm mới mà người quen đã mua được mới cho đi.
Vừa nhìn đã biết, quả nhiên không giống với những tiệm khác, hơn nữa, mỗi người mua mỗi thứ đều khác nhau. Ngoài ra, Bảo Mặc Hiên còn tặng mỗi người một món quà nhỏ, ngoài cửa còn sắp xếp hoạt động trúng thưởng.
Điều này càng kích thích ham muốn mua hàng của người khác, kết quả người xếp hàng càng ngày càng đông.
Sự rầm rộ này, tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của Vương Tử Nghĩa. Xem ra con trai thứ hai của mình đúng là có năng khiếu trong buôn bán.
Vương Tự Bảo nhìn thấy có rất nhiều đồng môn ở học viện đang xếp hàng chờ đợi. Ngoài ra còn có mấy vị tiên sinh dạy học ở học viện cũng đợi xếp hàng.
Vương Tự Bảo lập tức bàn bạc với Vương Tử Nghĩa, bảo ông đem những danh thiếp kia giao cho tùy tùng Tùy Ba tặng mấy vị tiên sinh đó. Dựa vào cái này, ngày mai cô bé có thể được hưởng thụ ưu đãi đặc biệt.
Tùy Ba lập tức làm theo.
Tưởng thị nhìn thấy cửa tiệm quá mức rầm rộ mà đố kị không thôi, giơ tay gõ lên đầu Vương Tự Bảo quở trách: "Bảo Muội, con thật không có lương tâm, chỉ quan tâm tới việc làm ăn của phụ thân, cái gì cũng không nghĩ đến nữa, giúp mẫu thân con kiếm thêm nhiều bạc đi. Phải biết rằng tiền trên người mẫu thân sau này đều sẽ dành cho mấy huynh muội con đấy."
"Đau đau đau. Mẫu thân à, thật ra những bức tranh mà con đã vẽ, mẫu thân cũng có thể dùng đến mà." Vương Tự Bảo ôm đầu nhỏ, tủi thân nhìn mẫu thân.
"Thật sao? Dùng thế nào?" Nhắc đến kiếm tiền, ai mà chê nhiều chứ. Đương nhiên Tưởng thị cũng không ngoại lệ.
"Làm vài con búp bê." Thế là Vương Tự Bảo gọi tiểu nhị tới, lấy bút giấy, vẽ mấy nét hình lập thể đơn giản lên trên. Ngoài ra còn vẽ thêm mấy hình tân lang, tân nương vào. Rồi chỉ vào bức hình này nói với Tưởng thị: "Tới lúc hoàn thành những thứ này, mẫu thân có thể đặt trong xưởng thêu cửa tiệm của hồi môn để bán. Nhất là hình tân lang, tân nương, có thể làm thành bộ, dùng cho lễ thành hôn. Về phần những thứ khác, thì con không rõ lắm. Mẫu thân người bàn bạc với Nhị ca tiếp đi."
Vương Tử Nghĩa nghe xong cũng cảm thấy rất được. Thế là cũng nói ra cách nghĩ của mình.
Sau cùng Vương Tự Bảo lại bổ sung: "Tốt nhất là cũng bán sản phẩm cùng lúc với Bảo Mặc Hiên của phụ thân, như thế sẽ không để hình vẽ bị tiết lộ ra ngoài. Nếu như có thể, mẫu thân, xưởng thêu của người cũng có thể thử dùng hình vẽ theo chuỗi Xuân Hạ Thu Đông, các nơi nổi tiếng, vv để thêu thành y phục, khăn tay, thậm chí là quạt tay nữa. Như thế, vừa thanh lịch tao nhã lại độc đáo, tốt biết mấy. Hơn nữa còn giảm bớt những kiểu hoa văn lặp đi lặp lại, xem đến ngán của xưởng thêu."
Điều này chắc chắn khiến Tưởng thị được mở mang mạch suy nghĩ mới. Tưởng thị thật mong muốn lập tức tìm người để thực hiện sự thay đổi đó.
Vẫn may Vương Tử Nghĩa kéo Tưởng thị lại, "Tân Mai, chuyện này tốt nhất chúng ta nên tìm Phố Nhi tới bàn bạc thật kỹ lưỡng rồi lại làm. Bảo mật hình vẽ mới là điều quan trọng nhất. Những thứ này nên triển khai hoạt động như thế nào, Phố Nhi có kinh nghiệm hơn chúng ta."
Tưởng thị suy nghĩ rồi gật đầu nói phải.
Tưởng thị xử lý việc trong nhà rất thành thạo, nhưng mà nói tới chuyện làm ăn thì còn có vẻ hơi thiếu kinh nghiệm.
Tới gần buổi trưa, Vương Tử Nghĩa đề nghị tới tửu lầu của Hầu phủ để ăn cơm, chiếu cố việc làm ăn của nhà mình.
Tưởng thị không ý kiến gì, chỉ cần đi cùng tướng công và con gái mình, ăn gì cũng không quan trọng, thế nào cũng được.
Vương Tự Bảo lại cho rằng khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, tốt nhất vẫn là nếm thử thức ăn của những tửu lầu khác vẫn hơn, như thế cũng có thể so sánh với tửu lầu nhà mình.
Hôm nay tâm trạng của Vương Tử Nghĩa cực kỳ tốt, tất nhiên Vương Tự Bảo nói gì sẽ được nấy rồi.
Thế là một nhà ba người cùng đi bộ tới một tửu lầu lớn nhất gần đó là Triều Hà Lâu để dùng bữa. Trước khi rời đi, vẫn không quên gọi Tùy Ba nhắn lời lại với Vương Dụ Phố, bảo hắn buổi trưa cũng tới Triều Hà Lâu ăn cơm.
Bởi vì Triều Hà Lâu cách nơi đây rất gần nên một nhà ba người không ngồi xe ngựa nữa, tản bộ tới Triều Hà Lâu.
Tới gần giờ cơm, tiếng người trong Triều Hà Lâu huyên náo, việc làm ăn thật tốt quá đi.
Vương Tử Nghĩa đi trước bước vào từ cửa chính, Tưởng thị và Vương Tự Bảo đi phía sau.
Tiểu nhị thấy có người bước vào, lập tức bước tới chào đón theo phản xạ: "Ôi, mời mấy vị vào trong. Gian, phòng trang nhã đều đã được đặt cả rồi. Đại sảnh còn có hai bàn, mọi người xem, ngồi phía gần trong kia có được không?"
Hôm nay một nhà ba người họ đều mặc trang phục bình thường, hơn nữa còn đi bộ tới, tất nhiên tiểu nhị sẽ không xem mấy người ra gì rồi.
"Không còn một gian, phòng trang nhã nào nữa cả ư?" Vương Tử Nghĩa dò hỏi.
"Cũng không phải là không có, chỉ là mấy phòng đó đều dành cho mấy quý nhân rồi. Cho dù có, thì giá tiền cũng đắt hơn đại sảnh nhiều. Ta kiến nghị các vị cứ ngồi ở đại sảnh đi, như thế có thể tiết kiệm được rất nhiều bạc đấy." Nghe khẩu khí của tiểu nhị, rõ ràng trong mắt gã một nhà ba người họ là những kẻ nghèo nàn không tiền, không thế rồi.
"Nếu đã như vậy, phụ thân, chúng ta tới Túy Tiên Cư ăn đi, thức ăn ở đó ngon hơn ở đây nhiều. Hơn nữa ở đó cũng không có loại người mắt chó coi thường người khác như vậy."
Túy Tiên Cư là sản nghiệp của Hầu phủ.
Tiểu nhị bĩu môi, cũng không quan tâm việc Vương Tự Bảo nói gã mắt chó coi thường người khác, tiếp tục khoe khoang: "Xí, vừa nhìn là biết chưa từng thấy người của thế gia. Túy Tiên Cư chỉ là sản nghiệp của Hòa Thuận Hầu phủ mà thôi. Chúng ta đây là sản nghiệp của Nhàn vương. Phải nói Đại Ung chúng ta còn có mấy người có thể so được với Nhàn vương cơ chứ. Nhàn vương là đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng đấy."
"Một đứa trẻ như ta không biết Nhàn vương là ai cả. Ta chỉ biết tửu lầu này thật chẳng ra làm sao cả. Nếu không cũng chẳng tùy tiện nhặt một con chó về trông cửa." Vương Tự Bảo ỷ mình còn nhỏ tuổi, lại đang cải nam trang, cố ý không tha cho người ta về khoản miệng lưỡi.
Trang phục hôm nay của cả nhà chính là do cô bé và phu thê Vương Tử Nghĩa đề nghị. Hôm nay một nhà ba người họ muốn giống như những gia đình phú hộ bình thường đi tản bộ, mua ít đồ. Không cần thiết phải như ngày thường, mua một thứ đồ còn phải làm rầm rộ, đánh mất đi niềm vui khi dạo phố. Vì thế hôm nay ra ngoài, họ chỉ dẫn theo tùy tùng Tùy Ba của Vương Tử Nghĩa và một phu xe nữa.
Không ngờ rằng bản thân lại bị đối xử lạnh nhạt như thế.
Đây đúng thật là lòng người dễ đổi thay mà.