Nghe Vương Tử Nghĩa nói vậy, Hương di nương sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, sau đó dập đầu như chẳng cần mạng sống nữa: "Đại nhân bớt giận, nô tỳ thật sự vì có chuyện gấp nên mới chờ đại nhân ở đây. Nô tỳ biết sai rồi, lần sau nô tỳ không dám nữa. Nhưng mong đại nhân cho nô tỳ nói hết."
Chẳng chờ Vương Tử Nghĩa cất lời, Hương di nương lại quỳ ở đó mà dập đầu liên tục.
Vương Tử Nghĩa chỉ muốn đạp một cái cho xong.
Nhưng ngẫm kỹ thì dù gì người này cũng đã từng ở cùng mình, cho nên ông kiềm chế lại và lạnh lùng đáp: "Có gì thì mau nói đi. Gia không rảnh để nghe ngươi lảm nhảm đâu."
Hương di nương vội vã ngẩng đầu, trán đã rướm máu. Bà quẹt vội giọt máu sắp nhỏ vào mắt, nói: "Xin đại nhân hãy nghĩ cách giúp con gái Tứ nương tử của chúng ta."
Nghe vậy, Vương Tử Nghĩa nói với vẻ không vui: "Vương Tử Nghĩa ta từ đầu đến cuối chỉ có một đứa con gái là Bảo Muội mà thôi."
"Nô… nô tỳ nói nhầm ạ." Hương di nương vội vàng sửa lại: "Là con gái của nô tỳ, chính là Tứ nương tử. Là đứa bé hồi nhỏ rất ngoan ngoãn đó ạ."
Đại Ung rất phân biệt đích thứ, đây là triều đại xảy ra tình trạng phân biệt nặng nề nhất trong lịch sử. Với thứ nữ như Vương Đại nương và Vương Tứ nương, Vương Tử Nghĩa muốn nhận thì nhận, mà nếu không nhận thì người khác cũng chẳng nói gì.
Hồi trước Vương Tử Nghĩa sẽ không tuyệt tình như vậy, chỉ là lần này Hương di nương quả thật đã làm ông phát cáu rồi.
Nhưng dù thế nào, Vương Tứ nương vẫn mang trong mình dòng máu của ông. Cho nên dù nói những lời tuyệt tình như vậy, Vương Tử Nghĩa vẫn mở miệng nói tiếp: "Đây là chuyện hậu viện, ngươi đi tìm phu nhân đi."
Sau đó ông quay đầu lại, nói với đầy tớ theo hầu đang đứng ở xa: "Chuyện này xử lý xong thì đưa Hương di nương tới từ đường để cầu phúc thay cả nhà."
"Hả?" Hương di nương không tin nổi mà nhìn ra phía sau của Vương Tử Nghĩa.
Sao… sao lại đưa bà ra từ đường? Bà đâu có làm chuyện gì không đúng đâu?
Không phải là Hương di nương không muốn cầu xin Tưởng thị, mà là vì hồi trước do hôn sự của Vương Tứ nương nên bà đã làm Tưởng thị tổn thương.
Ban đầu Tưởng thị tìm cho Vương Tứ nương vài thứ tử của thế gia có điều kiện tốt, lại còn là những người thành thân xong sẽ dọn ra ở riêng. Vậy nhưng Hương di nương lại có dự định riêng của mình.
Bà sợ người mà Tưởng thị tìm cho Vương Tứ nương có cả đích mẫu và thứ mẫu, như thế khi gả qua đó Vương Tứ nương sẽ phải chịu khổ cực, cho nên bà mới gạt qua Tưởng thị mà cầu xin luôn Vương Tử Nghĩa.
Về sau, Vương Tử Nghĩa đã chọn một thí sinh có xuất thân bần hàn trong số những người lên kinh dự thi cho Vương Tứ nương.
Bởi chuyện này nên Tưởng thị đã từng nói với Vương Tử Nghĩa và Hương di nương rằng, từ giờ trở đi, dù Vương Tứ nương gặp bất cứ chuyện gì cũng không được đến tìm bà nữa.
Cho nên khi biết Vương Tứ nương sau khi xuất giá có cuộc sống không như mong muốn, Hương di nương cũng chẳng còn mặt mũi mà cầu xin Tưởng thị nữa. Đồng thời bà cũng có ý đồ riêng của mình, chính là muốn nhân cơ hội này để gần gũi hơn với Vương Tử Nghĩa.
Thật ra bà chẳng muốn gì nhiều, chỉ muốn được nhìn rõ Vương Tử Nghĩa, nếu để ông nhớ rằng bà vẫn tồn tại là tốt nhất.
Nhìn thì cũng nhìn được rồi, lại còn được nói đôi câu ở khoảng cách gần, nhưng thái độ của Vương Tử Nghĩa khiến bà không dám tưởng tượng người đó chính là người dịu dàng với mình trong mơ.
Tưởng tượng và hiện thực khiến bà mù mịt không phân biệt được.
Nhưng để con gái không phải chịu khổ, ngay sáng sớm hôm sau, Hương di nương vẫn cố dày mặt đến xin xỏ Tưởng thị và Vương Tự Bảo.
"Thỉnh an phu nhân và Bảo Công chúa." Hương di nương vẫn như năm xưa, hành lễ nô bộc khi thấy chủ tử với Tưởng thị và Vương Tự Bảo.
Tưởng thị thấy đầu Hương di nương quấn khăn, trong lòng chợt dâng trào cảm giác chán ghét.
Hồi trước Tưởng thị thấy người này thật thà, an phận thủ thường nên mới để bà ta lên làm di nương. Chẳng ngờ đến cuối, kẻ khiến bà phiền não nhất lại chính là người này?
Nếu là kẻ khác, Tưởng thị sớm đã nghĩ cách để xử lý rồi. Chỉ là niệm tình người này hầu hạ bà từ bé tới lớn, lại biết thân biết phận nên bà mới giữ lại tới hôm nay.
Giờ xem ra kẻ này cũng chẳng biết thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, Tưởng thị không kìm nổi mà hừ lạnh một cái!
Đã già như vậy rồi mà còn không biết thân biết phận, lại chẳng biết xem xét tình cảnh hiện giờ ra sao?
Gì cơ? Còn nghĩ là mình vẫn đang trẻ trung, đương tuổi niên thiếu để quyến rũ đàn ông à?
Thấy Tưởng thị không nói gì, Vương Tự Bảo liền biết giờ bà rất khó chịu với người này. Vậy là vì mẫu thân, Vương Tự Bảo bèn chủ động phụ trách xử lý, vừa là để gϊếŧ thời gian, vừa là để tiện thay mẫu thân đuổi kẻ này đi.
Phụ thân nàng cũng nói rồi còn gì, chờ khi nào xong việc này sẽ đuổi Hương di nương vào từ đường.
Vương Tự Bảo cho rằng phải đuổi hẳn về từ đường ở quê thì mới yên tâm.
Nếu để bà ta ở gần thì thể nào cũng xảy ra chuyện. Từ trước tới nay, Vương Tự Bảo không bao giờ dám khinh thường bất cứ ai ở đây cả.
Kẻ có thể sống sót đến cuối cùng sau trận càn quét mới chính là cao thủ.
Vương Tự Bảo lễ phép nói với Tưởng thị: "Mẫu thân, mấy hôm nay phải hầu hạ cô ngoại tổ mẫu nên mẫu thân mệt đến ốm rồi. Chuyện bếp núc trong phủ đã có Nhị tẩu lo, những chuyện vặt ở đây cứ để con lo cho quen tay. Có khi sau này về Thiều Quốc con cũng sẽ gặp những chuyện kiểu này."
Thấy Vương Tự Bảo cười hì hì và nháy mắt với mình, Tưởng thị liền hiểu ra con gái đã có biện pháp rồi, muốn san sẻ gánh nặng với mình nên bà cũng vui vẻ không muốn lo nghĩ nữa. Nhất là lời lẽ hồi đó đã được nói ra, giờ đâu thể thay đổi được nữa.
Thế là Tưởng thị cũng không khách khí với con gái yêu nữa, đứng dậy đi về phòng mình cùng Xuân Noãn và Hoa Khai.
Trước khi đi, Tưởng thị còn không quên dặn dò Vương Tự Bảo: "Mấy hôm nay con cũng bận nhiều việc rồi, đừng quá phiền muộn vì chuyện người ngoài."
Vương Tự Bảo mỉm cười đáp: "Vâng ạ. Mẫu thân cứ về phòng nghỉ ngơi, lát nữa phụ thân về rồi con sẽ bảo phụ thân tìm thầy lang cho người. Mấy hôm nay mẫu thân hay tức ngực nên phải khám xem sao."
Tưởng thị hơi buồn cười với lời nói của con gái mình. Người khác không biết, chẳng lẽ Bảo Muội còn không rõ vì sao bà lại tức ngực? Chẳng lẽ đau kiểu này còn phải mời thầy lang về xem? Thú vị nhất là còn phải nhờ phu quân của bà mời thầy về?
Điều này không khác gì đang tố cáo phụ thân của Bảo Muội rằng, chuyện phong lưu mấy hôm nay của phụ thân bọn con đều biết hết rồi.
Hừ! Đã già vậy rồi mà còn gây ra chuyện này, chẳng phải là kết quả của việc hồi trước phụ thân không biết giữ mình sao.
Tất nhiên năm đó bà cũng có lỗi trong chuyện này. Nhưng lúc đó sở dĩ bà làm vậy còn chẳng phải vì ông độc sủng Nguyệt di nương sao?
Cho nên chung quy thì chuyện kiểu này đều do đàn ông cả.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Khi Tưởng thị về phòng nghỉ ngơi, Vương Tự Bảo mới liếc nhìn Hương di nương vẫn đang quỳ ở dưới đất.
Thật ra Tưởng thị và Vương Tự Bảo đều đã nắm được đại khái chuyện của Vương Tứ nương.
Nếu Hầu phủ bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này thì cũng khá dễ.
Nhưng ai bảo Hương di nương và Vương Tứ nương lúc đó cứ tự cho là mình thông minh nên đòi làm loạn với Tưởng thị. Cuối cùng để an ủi Tưởng thị, Vương Tử Nghĩa bèn hứa với bà rằng, sau này ông sẽ coi như không có đứa con thứ nữ này, cũng như không quan tâm đến chuyện của mẫu thân bọn họ.
Bọn họ gieo nhân nào thì giờ phải gặt quả nấy thôi.
Vương Tự Bảo cũng chẳng có ý định bảo Hương di nương đứng lên, bà ta đã muốn quỳ thì cứ cho quỳ đi.
Coi như dạy cho bà ta một bài học vì cái tội mấy hôm nay làm loạn như vậy.
Tiểu thϊếp có chuyện không đến cầu xin chủ mẫu trong nhà mà lại đi xin đàn ông, vậy là có mục đích gì? Còn chẳng phải vì mấy ý định không chính đáng sao?
Ở đây, Vương Tự Bảo chưa từng nghe nói tới chuyện nam chủ tử rảnh rỗi mà tham gia vào chuyện của con gái của tiểu thϊếp. Tất cả đều do đích mẫu dọn dẹp đống hỗn loạn ấy.
Ngay cả Cảnh Bác Vũ hồi đó cực kỳ sủng ái thanh mai trúc mã Từ Trắc phi của mình cũng chẳng quan tâm đến chuyện của Cảnh Ngọc Nhi.
Điều đó khiến bây giờ Cảnh Ngọc Nhi đem lại cho người ta cảm giác như một con rối gỗ vô hồn vậy.
"Hương di nương." Vương Tự Bảo hờ hững gọi.
Hương di nương vội đáp: "Nô tỳ không dám nhận tiếng di nương này của công chúa. Công chúa xin hãy gọi nô tỳ là Oánh Hương ạ."
Với Hương di nương mà nói, Vương Tự Bảo luôn là người mà bà phải kính trọng, cho dù là hồi trước hay là hiện tại.
Đến chính bà cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác kỳ lạ này.
Có lẽ vì từ nhỏ bà đã hầu hạ Tưởng thị, hồi đó Tưởng thị chỉ là đích nữ của Bá phủ, cho nên cảm giác cách biệt với Tưởng thị nhạt nhòa hơn so với cảm giác cách biệt với Vương Tự Bảo.
Thế nhưng từ khi sinh ra, Vương Tự Bảo đã được định là người ở tầng lớp cao nhất. Nàng vừa tròn một tuổi đã được phong làm quận chúa, giờ lại là công chúa, còn là quận vương phi. Điều này khiến Hương di nương có cảm giác nàng ở vị thế cao ngất ngưởng.
Vương Tự Bảo rất nghe lời mà nói: "Oánh Hương, bà không cần phí lời với ta đâu, cứ nói thẳng ra mục đích mấy hôm nay bà quấn lấy phụ thân ta là gì đi? Có khi người giúp được bà lại chỉ có ta thôi đó?"
Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, Hương di nương mừng rỡ. Bà mau mắn đáp: "Vậy thì tốt quá. Chỉ cần công chúa giúp là chắc chắn sẽ được ạ." Sau đó bà lại hứa với Vương Tự Bảo: "Nếu Bảo Công chúa có thể giúp Tứ nương tử, nô tỳ sẽ lập tức thu dọn đồ đạc để tới từ đường, cầu phúc cho công chúa, đại nhân và phu nhân."
Vương Tự Bảo nhếch mép nói: "Bà hứa với ta như vậy thì có ích gì?" Nàng hơi khựng lại, không cười nữa mà lạnh lùng nói tiếp: "Trước giờ ta không hề biết Hương di nương hóa ra lại là người thông minh đến vậy đấy?"
Hương di nương ngơ ngác ngẩng lên nhìn Vương Tự Bảo, dường như không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy.
Vương Tự Bảo cười nhìn Hương di nương, chỉ là miệng cười nhưng mắt không cười.
"Nô tỳ… nô tỳ không hiểu ý của Bảo Công chúa ạ." Hương di nương nói với vẻ vô tội.
"Ồ? Vậy thì để ta giải thích cho mà hiểu nhé." Giờ Vương Tự Bảo đang rảnh rỗi nên mới ngồi giải đáp thắc mắc cho một kẻ có xuất thân nô tỳ: "Nếu ta có thể giúp Vương Tứ nương giải quyết vấn đề hiện tại, bà sẽ lập tức thu dọn đồ đạc để đến từ đường, cầu phúc cho ta và phụ thân mẫu thân của ta, đúng không?"